Hồn Thuật

Chương 382: Một Đường Bắc Tiến (18) Đại Chiến Tam Thú


Đọc truyện Hồn Thuật – Chương 382: Một Đường Bắc Tiến (18) Đại Chiến Tam Thú


Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh

Chương 383: Một Đường Bắc Tiến (18) Đại Chiến Tam Thú

Ở phía nam, Văn Lục đang một mình đại chiến với linh thú hoàng họ nhà cua, vừa liếc mắt quan sát xung quanh liền tá hỏa quát:
– Hai tên ngu ngốc kia, hợp sức mà đánh chứ!
Hàm Tiếu tiểu muội và Vân Trọng đang nhăn nhó không biết xử lý tình huống ra làm sao, trong khi linh thú hoàng họ nhà rùa ngày một tiến lại gần vị trí trung tâm. Vừa nghe Văn Lục quát, cả hai khuôn mặt đều rạng ngời nhìn nhau:

– Ngươi đánh hay ta đánh?
Hàm Tiếu tiểu muội mở lời, Vân Trọng đưa tay vê vê cằm rồi nói:
– Để ta đánh! Hỏa sinh thổ, ngươi truyền lực lượng cho ta là được.
Hàm Tiếu tiểu muội gật đầu:
– Cũng được…
Nói đoạn nàng nhảy phắt lên lưng Vân Trọng, hai tay ôm cứng lấy cổ hắn khiến hắn la oai oái:
– Này… này… làm cái gì đó! Truyền lực lượng chỉ cần chạm vào người là được rồi.
Hàm Tiếu tiểu muội nguýt một cái:
– Hứ! Tiện nghi còn khoe mẽ! Được cõng bổn cô nương là tu luyện ba kiếp, chín trăm năm mới được đó.
Vân Trọng khóc dở cười dở, cõng một người, lại cõng thêm cái quan tài, trông có giống con rùa không chứ? Một con rùa con đi đập con rùa to? Cứ nghĩ thôi là da đầu hắn lại tê rần. Hàm Tiếu tiểu muội trên lưng Vân Trọng vẫn hồn nhiên quát:

– Còn không mau đi! Nó mà tới gần chị Vân Nhi thì đội trưởng đánh ngươi chết.
– Ngươi cũng không sống khá giả được…
Vân Trọng vừa làu bàu vừa gấp rút bay về phía đỉnh đầu con linh thú hoàng họ nhà rùa. Nhìn thấy bộ dạng kỳ dị của Vân Trọng và Hàm Tiếu tiểu muội con rùa cũng nhịn không được ngoác cái miệng ra cười khiến cả hai vô cùng căm tức. Máu nóng dồn lên não, Hàm Tiếu tiểu muội quát:
– Đánh nó! Đánh bẹp cái mỏ của nó cho bổn cô nương.
Nói đoạn truyền hỏa lực lượng sang người Vân Trọng. Vân Trọng lúc này cũng không thèm để ý tới những lời như ra lệnh của Hàm Tiếu tiểu muội, mà tập trung tinh thần chuyển hóa hỏa lực lượng kia thành thổ lực lượng. Hỏa sinh thổ, một thành năng lượng của hỏa, chuyển sang thổ, Vân Trọng gần như có hai thành, trong khi đó hỏa lực lượng của Hàm Tiếu tiểu muội cũng không thua kém bản thân Vân Trọng là bao, bởi thế năng lượng được truyền sang tuyệt đối là khổng lồ, đủ để Vân Trọng dùng thoải mái.
– Hống…
Thổ thân biến, cả người Vân Trọng chuyển sang màu hoàng kim và trở nên khổng lồ tương đương một cái sân bóng rổ, khiến toàn thân thể con linh thú rùa trầm hẳn xuống. Ngay cả Hàm Tiếu tiểu muội cũng hốt hoảng vừa túm lấy một sợi tóc gáy vừa rối rít mắng hắn không báo trước.
Cặp mắt Vân Trọng lom lom nhìn con linh thú dưới chân, đại phủ song nhận được thổ lực lượng truyền vào cũng trở nên to lớn dị thường. Hai tay vung đại phủ lên, miệng quát lớn:
– Mày hả rùa…
“Boong…”

Tiếng kim thiết va trạm trầm thấp vang vọng ra tứ phía. Thổ lực lượng trọng về độ trầm ổn, và áp lực xuyên thấu. Do vậy dù đã co đầu rụt cổ vào dưới lớp mai, con linh thú họ nhà rùa cũng bị trấn đến hoa đầu chóng mặt, dù rằng mặt ngoài, lớp mai vẫn không hề có một vết xước.
Hàm Tiếu tiểu muội lúc này cũng đã đu qua đám… tóc ra ngồi khép nép trên vành tai của Vân Trọng. Thấy Vân Trọng ra oai, nàng cũng cười khanh khánh, một tay truyền lực lượng cho Vân Trọng, một tay quơ quơ:
– Đánh nó! Này thì rùa… này thì rùa…
Vân Trọng cơ bắp được Hàm Tiếu tiểu muội cổ vũ đến nóng cả đầu, đại phủ liên tục bổ xuống “boong.. boong”. Thổ lực lượng trấn tác cộng hưởng khiến cho linh thú hoàng họ nhà rùa cũng bị đánh cho tối tăm mặt mũi, gầm rống liên tục, từ trên những hoa văn thần bí ở lớp mai đột ngột phóng ra một lớp quang mang màu vàng, toàn thân như được khoác thêm một lớp áo giáp năng lượng, sức phòng thủ tăng đột biến. Bất quá năng lượng khổng lồ do sự hợp tác giữa hai người Vân Trọng và Hàm Tiếu tiểu muội cũng không thể coi thường. Thổ lực lượng không sắc bén như kim lực lượng, nhưng bàn về độ xuyên giáp đôi khi còn mạnh mẽ hơn. Việc này cũng giống như đánh chuông, sự lợi hại không nằm ở chỗ dùng dùi đánh có thủng chuông hay không mà là ở âm thanh cộng hưởng bên trong lòng chuông. Giả sử có người ngồi bên trong, cùng một lực đạo, đảm bảo bọn họ thà chịu một gậy đánh chuông còn hơn là bị sóng âm bên trong ép…
Dù đã khoác lên một lớp phòng ngự, nhưng dưới những búa đầy uy lực của Vân Trọng, con linh thú hoàng vẫn không thể không liên tục vừa lùi lại vừa phẫn nộ gào thét để giảm lực lượng tác động lên phần đầu.
So với ở phía đông, cô nàng sát thủ và Kiệt Hào chật vật chiến đấu với con linh thú hoàng họ nhà bướm, hay phía bắc, Vân Trọng và Hàm Tiếu tiểu muội khoái trá nhảy nhót hết góc này tới góc nọ trên mai rùa mà gõ gõ đập đập thì ở phía nam, Văn Lục vẫn thong dong du đấu với con linh thú hoàng họ nhà cua.
Hai chiếc càng lớn như hai cái kéo khổng lồ tạo ra những đòn công kích cực kỳ lợi hại. Đau đầu nhất là những khớp nối của hai cái càng thậm chí còn có thể co giãn như cao su, khiến đôi lúc Văn Lục cũng phải chật vật tránh né khi một trong hai cái càng đột ngột dài ra, thình lình xuất hiện ở ngay trước mắt.
Nhưng đó vẫn chưa phải là vấn đề Văn Lục phải quan tâm. Chiêu thức lợi hại nhất của con cua biển này là duỗi thẳng cẳng mười chi của nó ra rồi xoay tít như thể một ám khí mười cạnh của những ninja. Cái bánh răng sắc bén mặc dù khổng lồ nhưng độ linh hoạt tuyệt đối là kinh khủng, không ngừng xoẹt qua xoẹt lại. Ngay cả Long Ảnh mà Văn Lục tung ra, chỉ cần điều khiển có một chút sai sót, con cua hình bánh răng này cũng có thể… cắt ra làm đôi. Lúc đó Văn Lục chỉ còn cánh gom hai phần lực lượng từ Long Ảnh lại mà tự bạo, làm vòng quay của bánh răng bị nổ cho váng đầu phải dừng lại. Tuy nhiên khổng lồ cũng có cái hại của khổng lồ. Chỉ cần khẽ nhúc nhích, với linh thức mạnh mẽ của mình, Văn Lục hoàn toàn có thể từ những chấn động rõ rệt xung quanh bánh răng mà tính toán ra đường đi của nó. Cũng giống như cầm một cái mâm mà lia con ruồi, dù có mạnh bạo cỡ nào, độ chuẩn xác cũng là cực kỳ nhỏ. Duy chỉ có người trợ trận là Na Na sợ không tránh kịp nên Văn Lục cử nàng đi tới gần khu trung tâm bảo vệ Vân Nhi.
Cho dù chưa đột phá lên cấp chín, nhưng khả năng sử dụng lực lượng của Văn Lục ngày càng nhuần nhuyễn, Văn Lục vẫn dư sức chiến đấu với linh thú hoàng cấp chín thậm chí linh thú hoàng cấp mười đỉnh phong, dưới sự giúp sức của Bạch Y Công Chúa trong đại đao, hắn vẫn có khả năng chiến một trận. Cho nên việc kiềm chân con cua biển trước mắt đối với Văn Lục mà nói không có tính khiêu chiến. Điều hắn lo lắng là hai người, một là tên đạo sĩ, sư phụ của Vong và một người là… Nguyệt. Bất kể là người nào tới cũng là điều Văn Lục không muốn thấy.
Cũng may, trước khi chiến đấu, cô nàng sát thủ đã bố trí một kết giới ngăn cách cực kỳ rộng lớn ở xung quanh nhóm đảo Cù Lao Chàm này, cho nên nếu không có biến cố nào xảy ra thì kết giới sẽ che phủ khí tức của bảy thành viên trong đội cho tới khi linh khí thoát ra phong ấn và phá hỏng kết giới.
Tuy nhiên, “sợ Diêm Vương, Diêm Vương liền tới hỏi thăm”, còn chưa đợi Văn Lục thở phào, kết giới phía đông đã rung lắc dữ dội. Kế hoạch “thay phiên chiến” của cô nàng sát thủ và Kiệt Hào đổ bể. Mỗi lần cặp cánh của linh thú hoàng họ nhà bướm rung động có tần số khá đặc biệt thì lập tức tốc độ của nó tăng lên mạnh mẽ, tương đương với thuấn di. Kiệt Hào do mải chạy trốn chối chết mà không để ý rằng mình đã áp sát kết giới từ bao giờ. Một lượt rung động cánh, con linh thú hoàng họ bướm như một lưỡi đao sắc bén cắt ngang không khí tạo thành khe hở kéo dài. Vòng kết giới bao chùm cả vùng biển rộng lớn giống như một quả bóng bay bị châm thủng, bùng vỡ… Toàn bộ những dao động chiến đấu phía trong đều bộc phát ra ngoài.
– Oanh…. Oanh… oanh…

Từng tiếng nổ vang dội vọng về bốn phương tám hướng. Kiệt Hào còn chưa kịp dương dương đắc ý về cú tránh “thần sầu” của mình, vừa nghe những tiếng nổ chát chúa bên tai thì mặt mày xanh mét.
– Xong rồi. Chuyến này cả đám xong hết rồi…
Từ trên bầu trời phía xa vùng Tây Nguyên Đại Việt, một lão đạo sĩ quần áo tả tới, đầu tóc bù xù đang bay qua bay lại, ánh mắt lom lom nhòm tìm xuống phía dưới, linh thức không ngừng mở rộng ra bốn phương tám hướng tìm kiếm. Đột nhiên lão quay phắt lại, ánh mắt nhìn xa về phía đông bắc, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Đám nhóc con! Chúng bay có mà “chạy lên quận”.
Thân ảnh lão đạo sĩ thoáng chốc biến mất khỏi bầu trời Tây Nguyên, rất nhanh đã xuất hiện trên không trung Cù Lao Chàm trước khi cả vụ nổ kết giới kịp kết thúc.
– Hắc hắc…Lần này đừng hòng kẻ nào thoát khỏi tay lão phu…
Rung lắc thinh không dữ dội dần dần qua đi, trong khi đám người Kiệt Hào giật mình cái thót khi nhìn thấy lão đạo sĩ thì nụ cười trên miệng lão cũng chợt cứng lại, rồi thoáng chốc cả khuôn mặt trở nên mừng như điên, ánh mắt nhìn ba con linh thú hoàng đầy tham lam.
– Ha ha! Không ngờ nơi này vẫn còn sót lại ba con linh thú hoàng, quả là trời cũng giúp ta mà… ha ha…
Nói đoạn không chờ đám người Văn Lục lẫn ba con linh thú hoàng kịp phản ứng, cây phất trần bị tổn hại trong trận giao chiến với các cao tăng cụt ngun ngủn của lão đã phất lên. Lão chỉ tay sang phía đông, rồi vòng một vòng lớn sang phía tây, tiếp đó lại vòng sang đông, giống như vẽ đủ một vòng tròn. Không khí xung quanh biến động, một luồng quang mang chớp lóe. Dựa vào đoàn ánh sáng xuất hiện ngắn ngủi này, nhóm người Văn Lục biết cả đội lẫn ba con linh thú đã bị nhốt trong một kết giới vô hình. Kiệt Hào nổi giận mắng:
– Chết tiệt… Lại còn biết bố trí trận pháp. Lão già này càng lúc càng khó chơi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.