Đọc truyện Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi! – Chương 7: Em Trai Hỏi Ý Kiến Sơ Hạ Không Ngoan
Editor: Aubrey.
Sơn hải – Bang chủ – Kim Triều Hữu Tửu: [[ @Suy nghĩ.
Tôi thấy Miêu Miêu nói cũng có lý, dù sao đây cũng là quy định của bang phái chúng ta.
]]
Tần Niệm An vừa nói xong, đột nhiên trên giao diện trò chuyện trong bang xuất hiện một câu.
Sơn Hải – Phó bang chủ – Hoà Mộc: [[ Là tôi kéo.
]]
Sơn Hải – Phó bang chủ – Đào hoa không có kết quả: [[ ! ! ! Hoá ra là vị phó bang chủ luôn không nói một câu nào kể từ khi thành lập bang đã xuất hiện! ]]
Sơn Hải – Thiếp muốn hoa mẫu đơn: [[ Tôi gia nhập bang muộn, đến hôm nay mới phát hiện ra có một nhân vật như vậy.
Có ai có thể giới thiệu cho tôi không? @Che mặt.
]]
Sơn Hải – Phó bang chủ – A di đà phật: [[ Bần tăng cũng không biết chuyện gì đang diễn ra…!Bang chủ, giới thiệu đi chứ? ]]
Sơn hải – Bang chủ – Kim Triều Hữu Tửu: [[ …!]]
Tần Niệm An cũng muốn giới thiệu lắm, nhưng chưa có sự cho phép của anh trai, cậu không dám manh động.
Cậu ngẩng đầu, nhìn bức tường ngăn cách phòng của hai anh em, quyết định tạm dừng chơi một chút, đứng dậy, đi qua phòng Tần Tư Mộc gõ cửa.
Cộc! Cộc! Tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Tư Mộc đã đoán được người đến: “Vào đi.”
Tần Niệm An mở cửa, đầu tiên là thò đầu vào, thấy vẻ mặt lãnh đạm của anh trai, cậu rụt cổ lại, ngần ngại có nên vào trong hay không.
“Anh, em có thể nói cho mọi người trong bang biết mối quan hệ của chúng ta không?” Tần Niệm An dè dặt dựa vào cửa hỏi.
Không thể trách cậu sợ anh mình, trong Tần gia này, Tần Niệm An là người hoàn toàn được lớn lên trong sự cưng chiều.
Không kể những lỗi nhỏ, cho dù là phạm tội nghiêm trọng, chỉ cần không làm chuyện trái pháp luật, người trong nhà sẽ tha thứ vô điều kiện, chỉ có anh trai Tần Tư Mộc là nghiêm túc giáo dục cậu.
Từ khi còn bé, Tần Tư Mộc đã chăm lo mọi chuyện cho cậu, từ chuyện ăn uống, đến chuyện đái dầm, còn phải đảm bảo cậu không đi học muộn.
Lớn lên một chút, thì Tần Tư Mộc dạy cách ứng xử cho cậu, giảng bài cho cậu, ngay cả cách ăn mặc sao cho thật phù hợp cũng được anh trai lo.
Trong mắt Tần Niệm An, Tần Tư Mộc vừa là anh trai, vừa là cha, cũng vừa là một bậc trưởng bối của mình.
Tần Tư Mộc không hề biết chuyện này, chỉ biết là ở trước mặt cậu, em trai luôn cư xử phải phép.
Giống như lúc này vậy, cậu vẫn rất lễ phép, ngoan ngoãn đến hỏi ý kiến của mình.
Tần Tư Mộc nở nụ cười hài lòng: “Không cần nói, tránh để cho người trong bang nói em bênh vực người thân, không nói lý.”
Tần – lễ phép – ngoan ngoãn – Niệm An đáp: “Dạ.”
Đối thoại xong, Tần Niệm An giúp Tần Tư Mộc khép cửa lại, quay lại trước bàn máy tính của mình.
Giờ khắc này, tất cả mọi người trong bang đang háo hức chờ đợi bang chủ giới thiệu vị phó bang chủ này là người nào.
Sơn Hải – Bang chủ – Kim Triều Hữu Tửu: [[ À…!Chẳng qua là phó bang chủ Hoà Mộc không thích nói chuyện thôi, không cần phải giới thiệu đâu.
Về phần người mới, nếu là phó bang chủ Hoà Mộc kéo, vậy cứ giữ lại đi.
]]
Sơn Hải – Không Say: [[ Cảm ơn.
@Thả tim.
]]
Bây giờ tân binh level 40 vừa gia nhập mới chịu lên tiếng, người trong bang đang định quậy một trận làm cho tân binh sợ, bây giờ thì vội vã nhảy ra nói mấy lời ngọt ngào với anh.
Nhiều người trong số đó nói mấy câu không ai hiểu, Lý Sơ Hạ đã 24 tuổi, dĩ nhiên sẽ không vì chơi game mà tức giận, bây giờ anh đang gửi tin nhắn cho Tần Tư Mộc.
Không Say: [[ Cô gái tên Tiểu Miêu trong bang là người đã kết hôn với Niệm An? ]]
Hoà Mộc: [[ Phải, sao vậy? ]]
Không Say: [[ Anh chỉ muốn hỏi, Niệm An thích kiểu con gái õng ẹo như vậy sao? Thảo nào em ấy lạnh nhạt với anh như vậy, hôm nay còn cố tìm mọi cách để che giấu thân phận của anh…!Em ấy cũng không muốn nói cho bạn bè biết mối quan hệ của cả hai…!]]
Tần Tư Mộc nhìn tin nhắn của anh, cảm nhận rõ sự bất bình lan rộng trên màn hình.
Vừa nghĩ đến người đàn ông luôn thông minh, quyết đoán này, giờ khắc này hậm hực như một cô dâu nhỏ, khoé mắt Tần Tư Mộc giật mấy lần.
Hoà Mộc: [[ Anh…!Bình tĩnh một chút.
]]
Không Say: [[ @Khóc.
]]
Không Say: [[ @Không nghe.
]]
Hoà Mộc: [[ …Ngoan? ]]
Ông chủ Lý bị dỗ dành như con nít, đột nhiên nhận ra mình vừa nhắn cái gì, anh lập tức đỏ mặt.
Nhưng khi nhìn thấy chữ ngoan của Tần Tư Mộc, anh bất giác nghĩ đến những khoảnh khắc cậu mím môi cười thẹn thùng.
Dù sao, ở trước mặt Tần Tư Mộc, anh cũng chẳng có hình tượng gì, hoàn toàn có thể thoải mái là chính mình.
Vì vậy, Tần Tư Mộc nhận được một tin nhắn trả lời.
Không Say: [[ Không ngoan! @Không nghe.
]]