Đọc truyện Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi! – Chương 54: Mua Quần Áo Cho Người Mang Thai Kết Hôn Và Tiếng Lòng
Editor: Aubrey.
Tần Tư Mộc đi theo Lý Sơ Hạ, đến nơi mới kinh ngạc nhận ra anh dẫn cậu đến cửa hàng nào.
“Sao lại tới chỗ này?” Tần Tư Mộc nhỏ giọng hỏi.
Lý Sơ Hạ nhướng mày: “Dĩ nhiên là để mua đồ dùng cho con của chúng ta.”
Tần Tư Mộc: “Nhưng mà còn lâu lắm em bé mới được sinh ra, mua sớm như vậy làm gì?”
“Không còn sớm ư? Sáu, bảy tháng nữa là em bé ra đời rồi.
Anh thấy trong nhà mới đã có sẵn đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, nhưng không có đồ dùng cho em bé, chúng ta phải chuẩn bị trước.”
Lý Sơ Hạ nói xong, anh nắm tay kéo Tần Tư Mộc vào cửa hàng, hai người vừa bước vào, nhân viên bán hàng lập tức đi ra chào đón.
Nhân viên nhìn cách ăn mặc của Lý Sơ Hạ và Tần Tư Mộc, hai mắt sáng lên, thái độ nhiệt tình với hai người hơn: “Tôi có thể giúp gì được cho hai vị?”
Lý Sơ Hạ trả lời: “Chúng tôi muốn mua đồ dùng cho trẻ em.”
Nhân viên nghe vậy, lập tức vui vẻ giới thiệu từng món cho hai người.
Từ xe đẩy cho đến mấy món đồ chơi nhỏ, từ chăn em bé cho đến quần áo nhỏ, giày dép nhỏ và mũ nhỏ.
Lúc đầu Tần Tư Mộc còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, đến khi cậu nhìn thấy những bộ quần áo nhỏ, giày dép nhỏ được thiết kế tinh xảo, ánh mắt bất giác bị thu hút.
Sao trên đời này lại có những thứ đáng yêu như vậy?!
Tần Tư Mộc cầm một chiếc giày nhỏ lên quan sát, hai mắt gần như sáng lên.
Lý Sơ Hạ hứng thú nhìn động tác của Tần Tư Mộc, cuối cùng thật sự nhịn không được cười ra tiếng.
Tần Tư Mộc bị tiếng cười làm cho hoàn hồn, cậu liếc Lý Sơ Hạ, sau đó bình tĩnh để giày lại chỗ cũ.
Lần này Lý Sơ Hạ càng buồn cười hơn, anh rất tự nhiên vươn tay ra bóp má Tần Tư Mộc, vừa nắn vừa nói: “Mộc Mộc, sao em đáng yêu dữ vậy?”
Tần Tư Mộc đẩy Lý Sơ Hạ ra, bất mãn nói: “Em là đàn ông, sao có thể khen em đáng yêu được?”
Lý Sơ Hạ nhún vai: “Được thôi, em đáng yêu nên nói gì cũng đúng cả.”
Sau đó, Lý Sơ Hạ nhờ nhân viên gói lại tất cả những thứ họ đã chọn, nhân viên đóng gói xong, hỏi: “Tiên sinh không định cho người yêu xem thử quần áo dành cho người mang thai sao?”
“Quần áo cho người mang thai?” Lý Sơ Hạ lập lại, nhìn qua Tần Tư Mộc, cậu chỉ mới mang thai hơn hai tháng, ngoại hình vẫn như cũ, thân hình thon dài, eo thon.
Vì điều này nên anh đã quên mất, mấy tháng nữa cậu sẽ không còn mặc vừa mấy bộ đồ cũ.
Lý Sơ Hạ trả lời: “Vậy cho tôi xem thử đi.”
Nhân viên mừng rỡ, lập tức lấy mấy bộ quần áo dành cho người mang thai ra cho hai người xem.
Lý Sơ Hạ để Tần Tư Mộc chọn, cậu chỉ chọn những bộ có màu sắc giống nhau, không thuần đen thì cũng là thuần trắng.
Lý Sơ Hạ bất đắc dĩ nhíu mày, đành phải thay Tần Tư Mộc chọn ra hai bộ sặc sỡ.
Cuối cùng, trước khi tính tiền, Lý Sơ Hạ đột nhiên nhìn trúng một bộ có hình con mèo con, anh nhân lúc Tần Tư Mộc không chú ý, vội vàng nhét bộ đồ này vào đống quần áo đang tính tiền.
Số lượng quần áo hai người mua chất đầy trong xe, kết thúc cuộc hành trình mua sắm ngày hôm nay.
Lý Sơ Hạ chở Tần Tư Mộc về Tần gia, còn anh thì đến nhà mới trang trí lại nhà cửa, mỗi tối sẽ sang chở Tần Tư Mộc đi ăn và chơi game với cậu.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối cùng đã đến ngày tổ chức lễ cưới diễn ra vào đầu tháng giêng.
Tần Tư Mộc có cảm giác bụng của mình đã trở nên căng hơn, quần áo bó sát khiến cậu rất khó nhét áo vào quần.
Có điều, người ngoài nhìn vào sẽ thấy cậu không có gì thay đổi.
Lễ cưới được cử hành từng bước theo đúng quy trình, hai người bước vào lễ đường dưới ánh mắt chúc phúc của mọi người, cùng nhau thề thốt và hứa hẹn sẽ ở bên nhau trọn đời dưới sự chứng kiến của Chúa.
Tần Tư Mộc thấy ba và cha của mình ngồi ở bên dưới với khuôn mặt vui mừng, kể cả ông bà ngoại vốn đang đi du lịch khắp thế giới, giờ khắc này cũng có mặt tại đây.
Tần Tư Mộc nghe từng lời chúc mừng của bạn bè dành cho mình, cũng nghe bạn bè của Lý Sơ Hạ chúc phúc cho hai người.
Tất cả mọi người đều mừng cho cậu, chỉ có cậu là lo lắng cho tương lai của mình.
Thậm chí, khi nghe câu nói của MC, Tần Tư Mộc còn cho rằng Lý Sơ Hạ thật lòng yêu mình.
Toàn bộ đám cưới diễn ra dưới sự thấp thỏm giữa ảo ảnh và hiện thực của Tần Tư Mộc, cậu bước một bước là ảo ảnh, bước thêm một bước nữa là hiện thực.
Nếu không phải Lý Sơ Hạ vẫn luôn nắm tay Tần Tư Mộc, có lẽ cậu đã không tìm được đường lên sân khấu.
Sau khi những nghi lễ được cử hành xong, Lý Sơ Hạ và Tần Tư Mộc bắt đầu đi chúc rượu họ hàng và bạn bè, Tần Tư Mộc không thể uống rượu, thực tế toàn là Lý Sơ Hạ uống.
Bàn đầu tiên cần chúc rượu là bàn của gia đình, Lý Sơ Hạ rót rượu cho hai vị trưởng bối, chúc tụng vài câu, đang định uống, đột nhiên Tần Niệm An gọi anh: “Anh Bình An.”
Lý Sơ Hạ dừng động tác: “Hả?”
Tần Niệm An giơ ly rượu, chạm ly với Lý Sơ Hạ, nói: “Hôm trước anh nói anh cần thời gian suy nghĩ, em đã nói với anh đừng suy nghĩ quá lâu, anh còn nhớ không?”
Tần Niệm An đang nói đến ngày thương lượng chuyện kết hôn, Lý Sơ Hạ bị Tần Tư Mộc đuổi về, còn bị đuổi ra khỏi phòng.
Lúc đó, Lý Sơ Hạ có nói anh cần thêm thời gian để suy nghĩ xem người mình thật sự thích là ai.
Lý Sơ Hạ gật đầu: “Anh nhớ chứ.”
Tần Niệm An: “Nhớ thì tốt, em không thúc giục anh, chỉ muốn nhắc anh đừng do dự nữa.
Nếu không, anh sẽ đánh mất người quý giá nhất của cuộc đời mình.”
Tần Niệm An nói xong, uống hết ly rượu trên tay mình.
Lý Sơ Hạ chậm hơn, cũng uống hết ly của mình, uống xong, anh nói với Tần Niệm An: “Sẽ nhanh thôi, anh sắp suy nghĩ xong rồi.”
Tần Tư Mộc không biết hai người đang thì thầm cái gì, cậu ngẩn ngơ nhìn em trai, rồi nhìn qua Lý Sơ Hạ.
Cậu rất muốn hỏi bọn họ, nhưng không dám mở miệng.
Thói quen nhiều năm khiến cho Tần Tư Mộc luôn chọn cách im lặng khi thấy Lý Sơ Hạ và Tần Niệm An nói chuyện với nhau.
Lý Sơ Hạ không biết Tần Tư Mộc đang suy nghĩ lung tung, anh chúc rượu xong bàn đầu tiên, tiếp tục dẫn Tần Tư Mộc đi chúc rượu những bàn khác.
Sau khi đi hết một vòng, Lý Sơ Hạ đã bắt đầu ngà ngà say.
Sau khi lễ cưới kết thúc, Tần Tư Mộc là người lái xe đưa Lý Sơ Hạ về nhà mới của họ.
Đầu óc Lý Sơ Hạ mơ màng, vừa về đến nhà, anh đã mở rộng tứ chi ngã lên giường.
Tần Tư Mộc giúp anh nới lỏng cúc áo, chuẩn bị rót nước nóng cho anh.
Đột nhiên, Lý Sơ Hạ gọi cậu lại: “Tư Mộc, ngồi xuống đi, anh không có say.”
“Em biết, nhưng hôm nay anh uống nhiều rồi.
Để em pha một ly mật ong cho anh, nếu không sáng mai thức dậy anh sẽ bị đau đầu.”
Lý Sơ Hạ lắc đầu, kéo tay Tần Tư Mộc lại: “Không cần phiền như vậy, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”
Tần Tư Mộc bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống, Lý Sơ Hạ được như ý, ợ một cái, anh nói: “Em biết không? Thật ra từ khi anh năm tuổi, anh đã nghĩ sau này sẽ kết hôn với Niệm An, sẽ sống cùng Niệm An đến hết đời.”
“Trong ký ức của anh, Niệm An vốn đã có tên sẵn trong cuộc đời của anh.
Anh chưa bao giờ nghĩ tương lai của anh sẽ không có Niệm An.”