Đọc truyện Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi! – Chương 48: Yêu Hay Không Yêu Tần Niệm An Hỗ Trợ
Editor: Aubrey.
Tần Niệm An kéo Lý Sơ Hạ lên lầu, dừng lại trước cửa phòng của Tần Tư Mộc, thấy cửa chỉ khép hờ, có lẽ là vì Tần Tư Mộc vào phòng quá vội vàng nên đóng cửa không kỹ.
Tần Niệm An đẩy Lý Sơ Hạ một cái, đẩy anh vào trong phòng, còn cậu thì không vào, chỉ đứng ở ngoài cửa.
Trong phòng, Tần Tư Mộc đang dựa vào ghế ngẩn người, cậu không có đi tìm Gạo Nếp như lời cậu nói.
Lý Sơ Hạ bị đẩy vào bất ngờ tạo thành tiếng động lớn, Tần Tư Mộc hoàn hồn, quay đầu nhìn Lý Sơ Hạ.
“Tư Mộc…” Lý Sơ Hạ gọi cậu, nhưng không biết nên nói gì.
Tần Tư Mộc nghi hoặc nghiêng đầu, Lý Sơ Hạ nói tiếp: “Anh muốn nói với em về chuyện kết hôn.”
“Em sẽ không kết hôn với anh, anh đừng nhắc lại nữa.” Thái độ của Tần Tư Mộc vô cùng kiên quyết.
Lý Sơ Hạ khó khăn liếm môi: “Trước khi anh năm tuổi, anh không được ở với cha và bố của anh.”
Tần Tư Mộc chớp mắt, chuyện đó xảy ra trước khi cậu được sinh ra, cậu cũng không rõ lắm.
Vốn dĩ, các trưởng bối sẽ không chia sẻ mấy câu chuyện cẩu huyết này với các hậu bối.
Lý Sơ Hạ nói: “Hồi đó, anh được ba của em và bố của anh chăm sóc.”
Anh dừng lại, nhớ lại những ký ức thời thơ ấu hơi mờ nhạt của mình, sau đó nói: “Em có biết không? Hồi nhỏ anh từng có suy nghĩ muốn tác hợp cho bố của anh và ba của em thành một đôi.”
Tần Tư Mộc sửng sốt, không ngờ Lý Sơ Hạ cũng có lúc suy nghĩ viển vông như vậy.
“Em có biết tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy không?” Lý Sơ Hạ hỏi.
Tần Tư Mộc bắt gặp ánh mắt của anh, cậu hơi suy tư, sau đó nói: “Anh muốn có đầy đủ hai người cha?”
Lý Sơ Hạ gật đầu: “Là để có một gia đình hoàn chỉnh.”
“Em biết không, một đứa trẻ không có được gia đình hoàn chỉnh thì sẽ rất dễ bị người ngoài bắt nạt.
Cho nên, khi đó anh…!Rất muốn có một gia đình hoàn chỉnh.”
Lý Sơ Hạ lo lắng sờ nút trên tay áo của mình: “Anh biết em có thể tự nuôi lớn đứa trẻ, cho nó một cuộc sống tốt đẹp, một hoàn cảnh giáo dục xuất sắc, thậm chí là một tương lai tươi sáng, không để cho đứa trẻ thiếu cái gì.
Nhưng mà, một mình em không thể cho đứa trẻ một gia đình hoàn chỉnh.
Tư Mộc, anh đã từng có một quá khứ không được đẹp, anh không hy vọng con của anh cũng như vậy.”
Tần Tư Mộc hít sâu một hơi, mũi của cậu hơi chua, cậu hiểu từng câu từng chữ mà Lý Sơ Hạ nói.
Thật sự, cậu cũng biết nếu mình kết hôn với Lý Sơ Hạ thì sẽ tốt cho sự trưởng thành của đứa trẻ hơn, nhưng bây giờ trong lòng cậu chỉ cảm thấy càng ngày càng đau hơn.
Lý Sơ Hạ tận tình khuyên nhủ cậu, Lý Sơ Hạ muốn kết hôn với cậu, tất cả ý định của anh đều là vì đứa trẻ này!
Tất cả những kế hoạch này, những tương lai này, không liên quan gì đến mối quan hệ giữa hai người!
Cậu biết mình không nên đòi hỏi tình cảm của anh, nhưng cậu thật sự rất khổ sở.
Nếu bây giờ Lý Sơ Hạ nói với cậu như là anh sẽ thử yêu cậu, nếu như vậy, có lẽ trong lòng cậu sẽ bớt đau đớn hơn.
“Nhưng mà…” Giọng nói của Tần Tư Mộc nghẹn ngào: “Nhưng mà anh không có thích em.”
Tần Tư Mộc đột nhiên đứng lên, bước hai bước đến gần Lý Sơ Hạ: “Anh Sơ Hạ, anh không thích em.
Cho dù chúng ta có kết hôn với nhau, cũng sẽ không cho đứa trẻ một gia đình hoàn chỉnh.”
Lý Sơ Hạ sửng sốt, anh đột nhiên nhận ra hình như những lời mình vừa nói phản tác dụng rồi, Tần Tư Mộc càng bài xích chuyện kết hôn hơn.
Anh không biết mình đã nói sai câu nào, anh bắt đầu sốt ruột chà xát tay.
Cảm xúc của Tần Tư Mộc trở nên hoảng loạn, không kìm được nước mắt, cậu đành để cho nước mắt chảy xuống: “Anh muốn tốt cho đứa trẻ, nhưng anh có nghĩ cho em không?…!Anh không nghĩ tới tương lai em phải sống với một người đàn ông chỉ yêu em trai của mình sao? Cảm xúc của em như thế nào? Em phải sống thế nào?!”
“Lý Sơ Hạ, nếu như anh thích Niệm An, anh nên theo đuổi em ấy.
Chứ không phải chỉ vì xảy ra tai nạn với em, mà nhất quyết đòi kết hôn.”
Lý Sơ Hạ cứng họng, nếu như Tần Tư Mộc không nhắc tới chuyện này, có lẽ anh đã quên mất hình như người anh thích là Niệm An.
Kể từ khi xảy ra quan hệ với Tần Tư Mộc, hình như anh không còn thời gian nghĩ đến Niệm An nữa, cũng đã quên chuyện hôn ước bị hủy bỏ.
Nhưng bây giờ nghe Tần Tư Mộc nhắc đến, Lý Sơ Hạ mới chợt nhớ ra là anh thích Niệm An mà còn muốn kết hôn với Tần Tư Mộc.
Nghĩ như vậy, hình như anh đúng thật là một tên khốn nạn.
Lý Sơ Hạ hít sâu một hơi, anh muốn nói với Tần Tư Mộc rằng ý định kết hôn là phản ứng tự nhiên của anh, anh không có nhớ tới chuyện mình thích Niệm An, anh chỉ muốn kết hôn thôi.
Rồi sau đó, anh và Tần Tư Mộc sẽ cùng nhau nuôi dạy con cái cho đến khi đứa trẻ có sự nghiệp và lập gia đình.
Anh nghĩ đến rất nhiều chuyện, chỉ có không nghĩ tới bản thân thích Niệm An!
Lý Sơ Hạ không thể không tự hỏi bản thân, anh có thật sự thích Niệm An không? Nếu như anh không thích Niệm An, vậy tình cảm mà anh dành cho Niệm An trong suốt mười chín năm qua là gì? Còn nếu như anh thật sự thích Niệm An, vậy tại sao bây giờ lại muốn kết hôn với Tần Tư Mộc?
“Xin lỗi…!Tư Mộc, anh không nghĩ tới những điều này.” Lý Sơ Hạ bất lực giải thích.
Ngực Tần Tư Mộc liên tục phập phồng, không biết có phải là do tâm trạng quá kích động hay không, khiến cho bụng của cậu hơi đau.
Tần Tư Mộc ngồi xuống, hơi cong thắt lưng, không để cho Lý Sơ Hạ phát hiện ra sự bất thường của cậu.
“Chuyện kết hôn chấm dứt ở đây, em không muốn nói nữa, phiền anh đi ra ngoài được không? Em muốn nghỉ ngơi.”
Lý Sơ Hạ bị hạ lệnh trục khách, nhưng anh không muốn đi, anh đứng tại chỗ một hồi, cuối cùng mới nặn ra một câu: “Vậy em nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Tần Tư Mộc không thèm nhìn anh, Lý Sơ Hạ ủ rũ bước ra khỏi phòng, phát hiện Tần Niệm An đang tựa người lên tường với vẻ mặt u ám.
“Anh thật sự thích em?” Tần Niệm An bực bội hỏi.
Lý Sơ Hạ mờ mịt lắc đầu: “Anh cũng không biết nữa, anh cần phải suy nghĩ.”
“Vậy tốt hơn hết anh nên nghĩ nhanh lên, nếu chậm quá thì đứng có vác mặt tới nhà họ Tần nữa.” Tần Niệm An vòng qua Lý Sơ Hạ, vặn chốt cửa, đi vào phòng của Tần Tư Mộc.
Lý Sơ Hạ buồn bã đi được hai bước, đột nhiên vòng lại, anh phát hiện Tần Niệm An không có đóng kín cửa, chỉ khép hờ, vừa vặn để cho người đứng ở ngoài có thể nghe được cuộc đối thoại bên trong.
Lý Sơ Hạ cũng không biết mình đang nghĩ gì, anh vô cùng trơ trẽn nhích lại gần khe cửa, dán lỗ tai lên, tập trung cao độ nghe cuộc đối thoại ở bên trong.
“Anh.”
Lý Sơ Hạ nghe tiếng Tần Niệm An gọi, sau đó nghe tiếng Tần Tư Mộc ừ, giọng điệu của Tần Tư Mộc hình như là đang thắc mắc tại sao cứ hết người này đến người khác đi vào phòng của cậu vậy.
Tiếp theo, anh nghe Tần Niệm An hỏi: “Anh thật sự không định kết hôn sao?”
Tần Tư Mộc không trả lời, cậu trầm mặc.
Tần Niệm An: “Nhưng anh thích anh ta mà, anh thích anh ta, còn có con của anh ta, vậy tại sao anh không chịu kết hôn với anh ấy? Anh không thử đấu tranh một lần, mà bỏ qua dễ dàng như vậy sao? Thậm chí, anh không định nói cho anh ấy biết là anh thích anh ấy sao?”