Đọc truyện Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi! – Chương 1: Món Quà Chúc Mừng Đậu Đại Học Sơ Hạ Mua Nút Buộc Tay Áo
Editor: Aubrey.
Tháng tám, tại thành phố C, nhiệt độ bên ngoài nóng đến mức chẳng ai muốn ra khỏi nhà, Tần Tư Mộc nâng mắt nhìn mặt trời, nở nụ cười.
Dưới thời tiết nắng nóng như thế này, cậu cũng không muốn ra ngoài chút nào, nhưng mà…!Cậu lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện WeChat, nhìn cái tên đầu tiên, Sơ Hạ.
Trên khung chat là tin nhắn của anh rủ cậu ra ngoài chơi, hẹn lát nữa gặp mặt.
Tần Tư Mộc thở dài, cất điện thoại vào trong túi, nhanh chóng ra khỏi nhà.
Lúc mở cửa, cậu bị hơi nóng phả vào mặt, Tần Tư Mộc lập tức tăng nhanh bước chân, cho đến khi lên xe, bật máy lạnh, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn.
Tin!
Điện thoại báo có tin nhắn, Tần Tư Mộc cúi đầu xem, lại là Sơ Hạ
Sơ Hạ: [Anh chờ em ở Visionary].
Visionary là tên của một tiệm cà phê, nơi này nằm ở khu vực sầm uất nhất của thành phố C, và đây cũng là tiệm cà phê mà Sơ Hạ thích nhất.
Tần Tư Mộc gõ trên khung chat một dòng rồi xoá, nhắn lại: “Ok! Tới ngay đây.”
Cậu nói sắp tới là sự thật, chỉ mất mười phút là đã đến Visionary.
Tần Tư Mộc mở cửa bước vào, phát hiện Sơ Hạ đang ngồi bên cửa sổ.
Hôm nay người đàn ông đẹp trai, rắn rỏi đó mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, không cần đứng lên cũng có thể cho người ta thấy được cặp chân qua lớp quần bó sát ấy vừa thẳng, vừa dài.
Tần Tư Mộc nhìn chằm chằm Lý Sơ Hạ, Lý Sơ Hạ cảm nhận được, quay đầu lại, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Lý Sơ Hạ vẫy tay gọi cậu: “Lại đây ngồi.”
Tần Tư Mộc đi tới, ngồi đối diện Lý Sơ Hạ, thấy trên bàn đã có sẵn một tách cà phê: “Espresso, cà phê Espresso mà em thích.”
Tần Tư Mộc mỉm cười, nói: “Cảm ơn anh, em thích lắm.”
Thích mới lạ! Loại cà phê espresso này đắng chết người, cậu không thích vị đắng này một chút nào, không biết tại sao Lý Sơ Hạ lại hiểu lầm cậu thích loại cà phê này, lần nào đi cà phê cũng gọi loại này cho cậu, Tần Tư Mộc thật sự khổ mà không thể nói được.
Lý Sơ Hạ không nghe được nội tâm của Tần Tư Mộc đang phàn nàn, nghe cậu nói thích, anh vui mừng nói: “Nếu em thích thì cứ uống hết đi, uống hết anh sẽ kêu tách khác.”
Tần Tư Mộc vội vàng nói: “Không, không cần đâu, uống nhiều khó ngủ lắm.”
Lý Sơ Hạ nhận ra: “Phải ha!”
Tần Tư Mộc khuấy cà phê, vị đắng nồng nặc xộc lên mũi, làm cậu muốn đổ ngay tách cà phê này vào bồn cầu, không thương tiếc mà xả sạch! Nhưng ngay sau đó, cậu sợ Lý Sơ Hạ phát hiện ra sự thất thố của mình.
Vì vậy, cậu mở miệng nói: “Không phải anh nói muốn đi mua quà cho Niệm An sao? Bây giờ chúng ta đi nhé?”
Tần Niệm An là em trai song sinh của Tần Tư Mộc, vừa thi đậu đại học C danh giá nhất của thành phố C.
Sở dĩ Lý Sơ Hạ hẹn cậu ra đây là để chọn một món quà ưng ý, chúc mừng Tần Niệm An đậu đại học.
Còn lý do tại sao Lý Sơ Hạ lại tận tâm với Tần Niệm An như vậy, là vì cặp song sinh nhà họ Tần đều được định sẵn hôn ước từ bé, Tần Niệm An được chọn làm hôn phu của Lý Sơ Hạ.
Do sự phát triển của công nghệ, hai người đàn ông cũng có thể lập gia đình và có con với nhau.
Vì vậy, mối quan hệ hôn ước giữa Tần Niệm An và Lý Sơ Hạ không phải là trò cười.
Đây thật sự là một cuộc hôn nhân đã được sắp đặt sẵn! Cho nên, Lý Sơ Hạ rất cưng chiều Tần Niệm An.
Vừa nghe tên Niệm An, Lý Sơ Hạ nhịn không được cười ngốc, khuôn mặt cương nghị phút chốc trở nên dịu dàng, anh nói: “Thật ra anh đã nghĩ ra rồi, nhưng không biết món quà này có hợp với em ấy không.
Cho nên, anh muốn nhờ em cho anh ý kiến.”
Tần Tư Mộc gật đầu, cậu ra ngoài giữa thời tiết nắng gắt như thế này vốn là để giúp Lý Sơ Hạ chọn quà, dĩ nhiên là cậu đồng ý.
Thế là, tách cà phê đắng chát kia bị hai người lãng quên, đến khi cả hai ra khỏi tiệm, tách cà phê vẫn chưa được nhấm nháp một miếng nào.
Lý Sơ Hạ đưa Tần Tư Mộc đến trung tâm mua sắm lớn gần đây nhất, sau đó đi thẳng đến cửa hàng trang sức.
Ngay khi nhân viên cửa hàng nhìn thấy Lý Sơ Hạ, lập tức tươi cười chào hỏi.
Thật ra nguyên nhân cũng không phải là do anh, vì trung tâm thương mại này là tài sản của Dịch thị, Lý Sơ Hạ là con trai độc nhất của Dịch tổng, chẳng qua là anh theo họ của ba mình, là Lý Lê mà thôi.
Sau khi trò chuyện với nhân viên vài câu, anh quay sang hỏi Tần Tư Mộc: “Anh định tặng cho Niệm An một cặp nút buộc tay áo, em thấy cặp nào hợp với em ấy nhất?”
Những cặp nút buộc tay áo trước mặt Tần Tư Mộc rất đẹp, tất cả đều được làm bằng đá quý, đủ loại màu sắc khác nhau, cặp nào cũng có giá năm hoặc sáu chữ số.
Tuy nhiên, thân là con trai cả của ông chủ Tần thị, Tần Tư Mộc cũng là một công tử nhà giàu, dĩ nhiên sẽ không cảm thấy giá cả như thế này là đắt.
Cậu tập trung quan sát, cuối cùng chọn ra một cặp nút buộc tay áo màu đỏ, cặp nút này có màu rất sáng, rất phù hợp với tính cách của thằng em nhà mình.
“Cặp này được không?” Tần Tư Mộc chỉ vào cặp nút mà cậu chọn, Lý Sơ Hạ thấy giá cả khá bình thường.
Anh đang định chê giá rẻ quá, nhưng chưa kịp nói thì nhân viên đã lên tiếng trước: “Cặp nút này màu hơi sáng, không hợp với khí chất của anh cho lắm.
Hay là, anh xem cặp này đi?”
Nhân viên giới thiệu cho cậu một đôi nút màu lam, mới nhìn thì thấy bình thường, nhưng khi nhìn nhiều thì thấy cũng đẹp thật, thậm chí giá của nó còn đắt hơn cặp mà Tần Tư Mộc vừa chọn.
Nếu hỏi cậu thích cặp nào hơn, thì đúng là cậu thích cặp này hơn.
Nhưng theo sự hiểu biết của cậu đối với Tần Niệm An, ở trong mắt thằng bé, chỉ có mấy ông già mới đeo cặp nút này.
Tần Tư Mộc thầm thở dài, từ chối: “Đúng là cặp nút này rất hợp với tôi, nhưng thật xin lỗi, không phải tôi đang chọn cho mình.”
Tần Tư Mộc chỉ vào cặp nút màu đỏ, hỏi Lý Sơ Hạ: “Tuy giá hơi rẻ, nhưng em cảm thấy chắc chắn Niệm An sẽ thích nó, anh thấy thế nào?”
Lý Sơ Hạ nhìn sơ qua: “Được rồi, vậy lấy cái này đi.”
Nhân viên lập tức lấy ra cho vào hộp, đột nhiên Lý Sơ Hạ chỉ vào cặp nút màu lam, nói: “Cặp này cũng bỏ vào hộp giúp tôi.”
Tần Tư Mộc khó hiểu: “Sao lại mua hai cặp?”
Lý Sơ Hạ nói: “Màu này hợp với em, anh nhớ em nhảy lớp rất nhiều lần, năm nay sẽ thành nghiên cứu sinh, thay vì học đại học phải không? Từ đại học lên cao học cũng coi như là bước sang một nền tri thức mới, cũng phải có quà cho em chứ.”
Tần Tư Mộc sửng sốt, nhỏ giọng lầm bầm: “Nút buộc tay áo đâu thể tặng tuỳ tiện được.”
Lý Sơ Hạ không nghe rõ: “Em nói gì? Nút buộc tay áo thì sao?”
“Không, không có gì.” Tần Tư Mộc mím môi cười: “Em nói là nút buộc tay áo đẹp lắm, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn gì chứ, anh còn phải làm phiền em giúp anh chăm sóc cho Niệm An mà, coi như đây là quà hối lộ.”
Nụ cười của Tần Tư Mộc đột nhiên cứng ngắc, ánh mắt của cậu loé lên, trong lòng thầm nói, nếu như không có em trai, cậu và Lý Sơ Hạ làm gì có cơ hội được gần gũi như thế này?