Hôn Nhân Trói Buộc Không Biết Đã Yêu

Chương 13: Vỏ Bọc


Đọc truyện Hôn Nhân Trói Buộc Không Biết Đã Yêu – Chương 13: Vỏ Bọc


Tổ yến rất tốt cho sức khỏe.

Con cứ cầm về dự trữ, nhớ hãy sớm tặng bà già ta một đứa cháu!
Lời nói của Cảm Hi vừa tuôn ra, Lục Nhan đã cảm thấy chết đứng.

Cô đờ người ra, mãi một lúc lâu mới kéo lên một nụ cười gượng gạo, đáp lại bà:
– Con cảm ơn ạ.
Cùng lúc ấy, từ bên trong nhà truyền đến một tiếng bước chân, không lâu sau, hai nam nhân phong độ xuất hiện.
Quan Thượng Thần Phong anh tuấn dựa lưng vào cột nhà, dán chặt ánh mắt thâm tình nhìn Lục Nhan.

Khi nhìn vào ánh mắt ấy của hắn, thiếu nữ cuối cùng vẫn không tránh khỏi lạ lẫm.

Nhưng kì lạ thay, cô đối với sự lạ lẫm này lại không hề bài xích.
Nam nhân đút hai tay vào túi quần, bước từng bước đến bên cạnh Lục Nhan, nói với Quan phu nhân:
– Mẹ, cũng muộn rồi, bọn con xin phép về trước, vợ con rất dễ cảm.

Hai người cũng nên ngủ sớm đi.
Quan phu nhân nghe xong chỉ gật đầu nhẹ đáp lại hắn ta.

Đoạn, bà lại quay nắm chặt lấy tay của cô, nháy mắt nói:
– Nhớ lời mẹ đấy!
– Vâng.
Lục Nhan chậm rãi gật đầu rồi tạm biệt cha mẹ chồng, theo sau Quan Thượng Thần Phong trở vào chiếc xe màu đen bóng loáng.

Vài giây trước khi chiếc xe lăn bánh rời khỏi khuôn viên của toà biệt thự, ánh mắt của Lục Nhan chợt xoẹt qua một khung cửa sổ ở tầng ba.


Nơi ấy, có một người vừa nhìn về phía cô.
Tuy bây giờ đã là mười hai giờ đêm nhưng thành phố A vẫn còn sáng đèn.

Trên khắp các nẻo đường đều đông đúc người qua lại, tiếng nói chuyện cùng tiếng của các cuộc vui không ngừng vang lên bên tai thiếu nữ.

Đầu cô không hiểu sao bất giác nhớ về Quan Tiên Y.

Cô tiểu thư độc nhất nhà họ Quan, xinh đẹp tài giỏi, chỉ riêng có tính tình là không được tốt.
Cũng không rõ lúc cô suy nghĩ về vấn đề này, từng dòng từng chữ trong đầu có hiện lên trên gương mặt nhỏ hay không, chỉ biết lúc ấy, Quan Thượng Thần Phong đột nhiên mở miệng nói một câu như sau:
– Đừng suy nghĩ quá nhiều về Tiên Y, nó không có ý xấu.
Lục Nhan thoáng giật mình rồi sau cũng gật đầu, đáp lại hắn:
– Ừm, tôi biết rồi.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã thoát ra khỏi con phố tấp nập, rẽ vào một con đường vắng vẻ.

Chiếc xe di chuyển chậm dần rồi dừng lại trước cánh cổng lớn quen thuộc.
Vẫn là dừng xe, nhưng lần này Quan Thượng Thần Phong không mở cửa xe cho cô như lần trước nữa, hắn trực tiếp mở cửa bước vào trong khuôn viên.

Biết được dáng vẻ lạnh nhạt của nam nhân, thiếu nữ cũng không nán lại trên xe quá lâu.

Cô mở cửa xe, bước từng bước đến căn biệt thự.
Không hề báo trước, Quan Thượng Thần Phong đột ngột dừng lại, hắn từ tốn cất giọng:
– Ở trong đó lâu như vậy, cô là đang nghĩ tôi sẽ mở cửa xe cho cô?
Lục Nhan bị nói trúng tim đen, nhất thời không thể phản bác.

Cô giữ yên lặng hồi lâu, mặc cho người đàn ông sớm đã nhìn mình bằng ánh mắt mỉa mai.
Quan Thượng Thần Phong hừ lạnh một cái rồi lướt qua cô, âm giọng lạnh lẽo của hắn cứ vậy vọng lại, bủa vây lấy cô gái nhỏ:
– Đừng có mà đi quá giới hạn, tôi với cô cùng lắm chỉ có thể nói là quan hệ chủ-tớ.

Kẻ tâm cơ như cô tốt nhất không nên hi vọng quá nhiều.

Nên nhớ, tất cả đều là diễn.
Lục Nhan bần thần dõi ánh mắt theo chiếc xe đang dần khuất dạng ở phía xa, cổ họng nghẹn ứ không nói lên lời.

Vốn dĩ đã biết đây là diễn kịch, chỉ là sau những cử chỉ hành động ấm áp của hắn, qua cái lần một người như hắn chịu bị tát để bảo vệ cô, trái tim cô cũng thoáng lên một chút tình cảm.

Nhưng mà bây giờ, Lục Nhan lại thấy tràn ngập hụt hẫng.
Cô khẽ kéo lên một nụ cười chua chát rồi quay người bước vào nhà.

Tốt nhất, cô vẫn không nên đặt tâm tư tình cảm gì vào người đàn ông ấy.
– Rốt cuộc, vẫn chỉ là một cái vỏ bọc.

Một bên khác, Quan Thượng Thần Phong đang nghiêm túc lái xe trên con đường vắng người qua lại.

Hắn trầm mặc một lúc lâu rồi thở ra một hơi sầu não, tay lái bẻ sang một con đường khác, mà đích đến chính là Quan Thị.
Tập đoàn Quan Thị – tập đoàn đứng đầu thành phố A về khía cạnh bất động sản, nổi danh khắp cả nước cho dù tuổi đời còn non trẻ.


Quan Thị được khánh thành vào bảy năm trước, khi Quan lão gia Quan Thượng Liêm đã bốn mươi ba tuổi.

Có lẽ cũng vì được thần may mắn phù hộ mà tập đoàn ngày càng trở nên hùng mạnh, không mất quá nhiều thời gian đã vươn lên đứng đầu bảng xếp hạng doanh thu.
Quan Thượng Thần Phong lái xe vào trong khu đỗ xe, sau đó bước vào bên trong toà nhà.
Quan Thị vào buổi đêm muộn khá vắng vẻ, hầu hết nhân viên đều đã tan ca trở về nhà, chỉ còn sót lại một vài người nán lại soạn dự án và một nhóm nhân viên bảo vệ.
Hắn chầm chậm đi qua dãy hành lang vắng, đôi chân dài chắc khoẻ va chạm với nền gạch lát đá hoa tạo nên bản âm hưởng có phần hơi rùng rợn.
“Cạch.”
Cánh cửa lớn màu đen bật mở.

Quan Thượng Thần Phong bước đến ngồi vào bàn làm việc, hắn cử động ngón tay dài, thoăn thoắt lấy từ trong hộc tủ ra một xấp văn kiện dày cộp.
Mấy ngày hôm nay hắn thường xuyên ở nhà nên thời gian có mặt trên tập đoàn dường như bằng không, tài liệu cần xử lý cũng theo vậy chất lên thành đống.

Mi tâm của nam nhân hơi nhăn lại đầy mệt mỏi, hắn ta tiếp đến cần lên cây bút mài ngà, thoăn thoắt gạch đi một dãy các con số.

Hắn cứ ngồi đó yên lặng làm việc, không màng để ý tới xung quanh.

Lúc hắn dừng tay nghỉ ngơi, đồng hồ cũng đã điểm đến ba giờ sáng.

Quan Thượng Thần Phong xoa nhẹ cổ tay đau nhức.

Lát sau, hắn ta lại đứng dậy, cầm theo xấp văn kiện rời khỏi phòng.
Chừng hai mươi phút sau, chiếc xe quen thuộc đã dừng lại trước căn biệt thự sang trọng.

Quan Thượng Thần Phong tùy tiện bấm vào bảng điện tử một dãy số, đợi khi cánh cửa bật mở, hắn đã nhanh chóng lái xe vào bên trong.

Ba giờ sáng, căn biệt thự lúc này tối om và yên lặng đến buồn tẻ.

Hắn bước vào, nhìn vào ghế sô pha hồi lâu rồi tặc lưỡi một cái, quay đầu bước lên trên tầng.

Nhưng chẳng mất bao lâu, nam nhân lại bước xuống, trên tay còn cầm theo một cái chăn mỏng.

Hắn lạnh nhạt đặt chiếc chăn vào tay thiếu nữ đang say ngủ, cần nhằn một câu:
– Phiền phức.


Người đàn ông nói xong liền trực tiếp trở về phòng.

Làm việc một lúc lâu, phần mí mắt cửa hắn đột nhiên trở nên nặng trĩu khó chịu, Quan Thượng Thần Phong buông lỏng bàn tay đang cầm bút, thuận theo sự mệt mỏi mà gục xuống, chìm vào giấc ngủ sâu.
Một tiếng sau, Lục Nhan vì khát nước mà tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra, cô đã thấy bên cạnh là một tấm chăn mỏng được gấp gọn.

Thiếu nữ hơi nhíu mày, tò mò tự hỏi:
– Cái chăn này, là ai để ở đây thế?
Câu nói vừa dứt, ánh mắt Lục Nhan chợt xoẹt qua cái giá treo đồ để ở cửa.

Trên đó, không biết tự bao giờ đã xuất hiện cái áo khoác quen thuộc của Quan Thượng Thần Phong.

– Quan Thượng Thần Phong…!anh ta về rồi sao?
Trầm ngâm một lúc, thiếu nữ quyết định gạt bỏ hết thảy suy nghĩ sang một bên.

Cô đứng dậy, cầm theo chăn trở về phòng.

Băng qua dãy hành lang, bước chân của cô gái chợt dừng lại trước căn phòng sáng đèn.

Như được thôi thúc, cô gái quyết định mở cửa bước vào bên trong.

Lục Nhan hơi đơ người nhìn Quan Thượng Thần Phong mặt mày đỏ gay, hơi thở gấp gáp đang ngủ bên bàn làm việc.

– Quan Thượng Thần Phong, anh làm sao vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.