Hôn Nhân Trói Buộc Không Biết Đã Yêu

Chương 11: Trở Về Nhà Cũ


Đọc truyện Hôn Nhân Trói Buộc Không Biết Đã Yêu – Chương 11: Trở Về Nhà Cũ


Khoan đã! Tại sao tôi lại phải mặc như thế này?
Sau câu hỏi của Lục Nhan, thiếu nữ ngoại quốc vẫn không thể hiện ra hiểu hiện gì nhiều.

Cô ấy chậm rãi nắm lấy bàn tay của thiếu nữ nọ, từng bước dắt cô xuống dưới sân.
Trời lúc này cũng đã chập tối, có lẽ vào khoảng năm giờ rưỡi chiều.

Quanh khu biệt thự này gần như không có dân ở, khắp nơi đều phủ lên một bầu không khí tĩnh lặng.
Ánh đèn vàng phát ra từ cây đèn sang trọng phía trước biệt thự nhè nhẹ phả lên phần sân rộng, ám lên mình của người đàn ông phía trước.

Quan Thượng Thần Phong mặc lên mình một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây lịch lãm.
Vừa nhìn thấy cô, người đàn ông đã híp mắt lại, bước từng bước đến gần cô.

Hắn ta từ tốn đưa bàn tay rắn chắc ra trước mặt Lục Nhan, chầm chậm cất lời:
– Đi thôi.
Ngắm nhìn bàn tay đẹp đẽ kia hồi lâu, Lục Nhan vẫn quyết định không chạm vào.

Dù sao, đến bây giờ cô vẫn chưa được biết lí do để hai hai người Quan Thượng Thần Phong và Jenny đối xử với cô lạ như vậy.
Thâm tâm trỗi dậy mãnh liệt rồi bùng lên như cơn sóng, Lục Nhan hít một hơi thật sâu ổn định lại bản thân, chậm rãi nói:
– Tại sao? Anh rốt cuộc muốn gì?
Sau lời nói của thiếu nữ xinh đẹp, người đàn ông kia vẫn không có thay đổi gì nhiều, hắn ta vẫn giữ nguyên thái độ ân cần, chỉ riêng có âm giọng là có xen vào vài phần lạnh lẽo:
– Đừng có mà không biết điều.

Tí nữa, cô phải cùng tôi trở về nhà.

Nên nhớ, tôi và cô đang ở quan hệ như thế nào.
Bầu không khí lại trở về tĩnh mịch như lúc ban đầu.

Jenny híp mắt nhìn cặp đôi đang diễn vai vợ chồng mẫu mực ở cách đó không xa, khinh bỉ bĩu môi một cái rồi rời khỏi.
Không tốn quá nhiều thời gian, Lục Nhan và Quan Thượng Thần Phong cũng đã yên lặng ngồi trên con xe đắt tiền, chiếc xe dần dần lăn bánh, hoà dần vào lòng đường rộng lớn.
– Sắp đến nơi rồi, cô chuẩn bị đi.
Sau câu nói của nam nhân, Lục Nhan mới lấy tay vỗ vào mặt vài cái cho giảm đi sự căng thẳng.


Chợt, đôi đồng tử xinh đẹp của cô hơi giãn ra.

Lục Nhan cứ như vậy nhìn về phía trước, mãi về sau vẫn không nói nên lời.
Vẫn là con đường đầy hoa quen thuộc ấy, vẫn là câu đại thụ bốn mươi lăm tuổi ấy, vẫn là con đường trải nhựa ấy và vẫn là những ngôi nhà sang trọng ấy.

Nơi này đối với Lục Nhan đã quá đỗi quen thuộc.

Bởi, nơi đây chính là khu đất biệt lập của nhà họ Lục.
Tầm mắt của cô đột ngột rơi vào căn nhà cao lớn sang trọng được thiết kế theo cấu trúc hiện đại nhà kính.

Từng đợt sóng cứ rạo rực, sôi trào trong tâm hồn cô gái nhỏ.

Nơi này, chính là nơi mà chỉ mới đây, cô còn đánh đổi cả danh dự để thoát ra, chính là biệt thự Lục gia.
Lục Nhan khô khốc mở miệng rặn ra từng chữ mong Quan Thượng Thần Phong dừng xe lại nhưng đã quá muộn.

Chiếc xe sang trọng không biết từ lúc nào đã nằm gọn trong sân vườn của toà biệt thự lớn.
Quan Thượng Thần Phong mở cửa xuống trước, sau lại vòng qua đầu bên kia của xe, ôn nhu mở cửa đỡ cô dậy.
Thấy nữ nhân bên trong sợ hãi không dám xuống, nam nhân đành cười nhẹ trấn an cô, bàn tay to lớn khẽ chắn lên thành cửa xe, tránh để nữ nhân bị đập đầu.
– Ngoan, có tôi đây rồi.
Dường như được câu nói của nam nhân kia tiếp thêm sức mạnh, Lục Nhan gật nhẹ đầu một cái rồi cầm lấy tay của người đàn ông, chậm rãi tiến vào bên trong.
“Cạch.”
Cánh cửa lớn bật mở, từ bên trong, Quan Thượng Thần Phong nâm tay Lục Nhan bước vào bên trong.

Hắn ta tiến đến giữa phòng khách, rất tự nhiên ngồi xuống.

Bỗng nhiên, từ trên tầng vang lên tiếng giày cao hót chạm đất chầm chậm.

Không mất quá nhiều thời gian, một người phụ nữ trung tuổi bước xuống.

– Nhà ta có khách sao?
Người phụ nữ đảo mắt nhìn vào nam nhân cao ráo rồi lại liếc nhìn người đang ngồi cạnh hắn ta.

Ngay vào lúc ấy, bà ta giận tới đỏ mắt nhưng vẫn giữ thái độ hoà nhã:

– Ồ, ra là Lục Nhan, đứa con gái ngốc rốt cuộc cũng chịu về thăm mẹ! Còn vị đây là…?
Vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc nhắc tên, trán của thiếu nữ không tự chủ mà rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Cảm nhận được sự sợ hãi của cô, bàn tay của Quan Thượng Thần Phong nắm ngày càng chặt.

Hắn ta ngạo nghễ nói:
– Chào Trương Kiều phu nhân, nghe danh đã lâu giờ mới được gặp.

Cụm từ “Trương Kiều phu nhân” vừa mới chạm đến tai Trương Kiều đã khiến bà khựng lại.

Tên nhóc kia vậy mà không goii bà là Lục phu nhân! Cố gắng đè nén sự tức giận xuống, bà tiến tới ngồi cạnh Lục Nhan, thái độ rất vui vẻ:
– Con gái, con gầy đi nhiều quá.

Hay là con đừng giận mẹ nữa, về với mẹ đi.

Vừa nói, bà ta vừa cầm lấy tay của thiếu nữ mà ra sức vuốt ve.

Lục Nhan trước hành động kì lạ của người phụ nữ thì đã sợ lại càng thêm sợ.

Cô bất giác lùi về phía sau, tình cờ lại đụng phải phần vai rắn chắc của người đàn ông.

Quan Thượng Thần Phong vòng tay qua người thiếu nữ, dứt khoát giật lấy tay của Trương Kiều, hất ra.

– Xin lỗi bà, phu nhân nhà tôi bị đau tay.

Lời này của hắn vừa nói ra đã khiến Trương Kiều nghiến chặt răng lại.

Nếu không phải ban nãy tận mắt chứng kiến hắn ta cầm chặt tay của cô, có khi bà cũng tin là thật.

Nhưng mà, thế nào hắn ta lại gọi cô là “phu nhân”?
– Cậu này, phu nhân là như thế nào?

Người đàn ông chậm rãi nhấc lên ly trà, sau mới đáp lại:
– Chúng tôi…!đã kết hôn!
Sắc mặt của Trương Kiều dần trở nên tím tái, bà ta giận dữ quát:
– Nó là con gái tôi, sao kết hôn mà tôi lại không biết?
– Con gái? Bà có thực sự coi cô ấy là con gái hay không? Bản thân bà rõ ràng là rõ nhất.

Đừng tưởng tôi không biết mấy năm qua cô ấy sống như thế nào.

– Cậu nói cái gì vậy?
Trương Kiều cố nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười ấy rất nhanh đã bị người đàn ông làm cho dập tắt:
– Tôi cái gì cần biết đều đã biết đủ, mong phu nhân không cần khép nép gượng gạo thêm.

Biết được bí mật đã bị phanh phui, lại cộng thêm với thái độ hành xử của Quan Thượng Thần Phong, bà ta cuối cùng cũng không nhịn nổi mà lộ ra bộ mặt thật.

– Nó là con gái tôi! Nó phải ở đây với tôi!
Lục Nhan nhất thời bị tiếng quát và hình ảnh người phụ nữ kia làm cho sợ hãi, cô vội nép vào Quan Thượng Thần Phong, run rẩy không dám cất lời.
Biểu tình này của cô lại vừa vặn lọt vào mắt của người đàn bà kia, bà ta phấn khích cong lên một nụ cười dài, cất giọng ngọt ngào dỗ dành thiếu nữ:
– Thôi nào, bé con đừng sợ mẹ chứ? Con muốn về nhà không? Về với mẹ, chúng ta sẽ lại cùng vui vẻ như trước.
Nói đến đây, từng cuộn kí ức của những ngày tháng Lục Nhan bị nhốt dưới tầng hầm, chịu từng trận đòn roi hiện lên thật rõ khiến bà ta vui vẻ cười lên thành tiếng.

Còn Lục Nhan, sau khi nghe xong đã bị doạ đến bủn rủn chân tay, sắc mặt cũng trở nên tím tái.
Trong cơn hoảng loạn, bàn tay lạnh toát của cô được một bàn tay ấm áp bao phủ.

Quan Thượng Thần Phong nắm chặt tay cô, mỉm cười nhìn cô, lại trấn an cô bằng cái giọng trầm ấm:
– Đừng sợ, tôi bảo vệ em.
Hắn tiến về phía trước, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn vào Lục phu nhân – Trương Kiều, chầm chậm cất giọng:
– Cô ấy sẽ không về đâu.

Lần này đến đây, cốt là để nói với mấy người, Lục Nhan bây giờ đã trở thành phu nhân của tôi.
Câu trả lời của hắn ta khiến cho Trương Kiều tức đến nắm chặt tay.

Bà hùng hổ tiến lại gần hai người, doạ nạt:
– Nó là người nhà này, nó bắt buộc phải về đây! Còn loại người muốn trèo cao như cậu thì mau cút!
Lời nói vừa dứt, bầu không khí đã trở nên nặng nề.

Quan Thượng Thần Phong nhíu một bên mày rậm, liếc mắt qua người đàn bà đang khoa chân múa tay ở trước mặt, không nói bất kì một lời nào.
Thấy hắn không đáp lại, Trương Kiều còn tưởng hắn đã sợ nên rất thích chí.


Bà ta vòng qua người của nam nhân, đang định kéo Lục Nhan trở về liền bị một âm giọng cản lại:
– Bỏ cái tay thối của bà ra khỏi cô ấy.
Bỗng dưng bị một kẻ lạ mặt sỉ nhục, Trương Kiều tức giận tiến về trước, bàn tay dài vung lên một đường dài, vừa vặn đặt lên một bên má của Quan Thượng Thần Phong.

Lực đạo của bà rất mạnh, đến nỗi khuôn mặt của nam nhân hằn lên năm vết tay hồng rực.
– Thằng ranh hỗn láo! Mày nghĩ mày là ai mà dám nói như vậy với tao?
Lục Nhan thấy một màn này hoảng đến nỗi luống cuống tay chân.

Cô vội sờ lên vết ửng ở gò má hắn, sốt sắng hỏi:
– Anh…!anh không sao chứ?
– Em không cần lo, tôi vẫn ổn.

Quan Thượng Thần Phong đáp lại một tiếng rồi lại đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn vào Trương Kiều.

Chợt, từ trong nhà truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Không lâu sau đó, bóng dáng nam nhân cao lớn xuất hiện.

Nếu nói Trương Kiều là người Lục Nhan sợ nhất, thì người đàn ông kia chính là người ở vị trí số hai.
Châu Tần tiến đến gần Lục Nhan, miệng nở một nụ cười quái dị..Nhưng nụ cười ấy rất nhanh đã bị dập tắt, thay vài đó là gương mặt căng thẳng.

– Chị, chị đang làm cái gì thế hả!
Châu Tần bước đến, cầm chặt lấy cánh tay của Trương Kiều, kéo bà về.

Sau đó, hắn không chút kiêng nể tuổi tác và mạnh bạo ấn đầu bà xuống, rối rít xin lỗi.
Đột nhiên bị người thương đối xử như vậy, Trương Kiều trong chốc lát sốc đến không nói nên lời.

Bà mở to mắt nhìn vào nam nhân kia, khó khăn cất giọng:
– Em đang làm gì với ta thế ?
– Chị mau xin lỗi đi, hắn ta tuyệt đối không thể động vào.
Câu nói lấp lửng của Châu Tần khiến sự tò mò cùng không cam tâm trong bà trỗi dậy.

Bà cố gắng gặng hỏi, cuối cùng Châu Tần cũng nói ra danh tính người kia, chỉ là, cái tên này khiến bà chết đứng.
– Quan Thượng Thần Phong.
Sắc mặt của bà ta trở nên trắng bệch.

Sợ hãi quá mức, bà ta vội kéo theo Châu Tần chạy lên trên tầng trốn tránh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.