Đọc truyện Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh! – Chương 57: Cố ý phá hư
Ánh mắt Kỷ Trà Thần lạnh lung nhìn cô ta hồi lâu, thấy cánh tay cô ta đang run rẩy cầm cáy ly trà, không mặn không nhạt nóii: “Em nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ.” Dương Lưu Vân xoay người rời khỏi phòng, lúc xuống cầu thang nhìn thấy Đường Diệc Nghiêu đứng đó cười một tiếng: “Anh Diệc Nghiêu.”
Đường Diệc Nghiêu lướt mắt nhìn, suy tư chốc lát, không xác định hỏi “Là em cố ý?”
Dương Lưu Vân gật đầu: “Vâng” không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của hắn, từ trên cầu thang đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên thản nhiên nói: “Chẳng qua em là vì suy nghĩ cho Ninh Tự Thủy, thân thể cô ta không khỏe, lại có đứa bé; chịu không được Thần.”
Đường Diệc Nghiêu híp mắt, vừa định mở miệng rồi lại nghe cô tiếp tục nói: “Thật ra thì, đứa nhỏ trong bụng Ninh Tự Thủy không phải của Thần có phải không?”
Dương Lưu Vân ánh mắt hắn lóe lên kinh ngạc, xác định ý tưởng trong lòng mình. Cánh môi mím lại: “Cho nên Thần mới có thể lúc lạnh lúc nóng, thậm chí cố ý hành hạ cô ta.”
Đường Diệc Nghiêu rũ mắt, không nói một lời; tiểu thư năm nào bây giờ đã quá thông minh sắc xảo rồi,
“Em không có ý gì khác, chỉ là không muốn để Thần chịu tổn thương nữa thôi. Quên đi, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể khiến Thần bị tổn thương, mà cô ta làm hại. . . . . .” Dương Lưu Vân chưa nói hết, hắn cũng hiểu ——
Ninh Tự Thủytồn tại, chỉ làm liên lụy Kỷ Trà Thần.
Dương Lưu Vân thấy hắn không nói lời nào, ngón tay mảnh khảnh trắng noãn chủ động nắm lấy tay hắn, giọng nói dịu dàng điềm đạm lộ ra mấy phần đáng yêu: “Anh Diệc Nghiêu, anh đi theo Thần nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh hi vọng nhìn anh ấy phải đau khổ như vậy sao? Em không cầu xin anh ấy, mặc kệ anh ấy và người nào ở chung một chỗ, em chỉ muốn thấy Thần hạnh phúc liền hài lòng, Ninh Tự Thủy kia có thể khiến Thần hạnh phúc sao?”
Ánh mắt Đường Diệc Nghiêu thoáng qua ảm đạm, ý nghĩ của hắn nhất trí với Dương Lưu Vân, nhìn nước mắt lăn qua, trong mắt lưu chuyển, xinh đẹp động lòng người, dây cung trong lòng bị kích thích, ngón tay không kiềm chế được vuốt tóc ả, thì thầm: “Vân Vân, làm em lại thiện lương như vậy?” (Sặc nước miếng thiện lương cái rắm!!!)
Tại sao có thể như vậy không muốn Kỷ thiếu gia hồi đáp mà buông bỏ? Trong lòng tràn đầy hâm mộ cùng ghen tỵ nhưng không cách nào nói ramiệng. Bởi vì cô là ân nhân của Kỷ gia, là ân nhân của Kỷ thiếu gia; mà hắn —— cái gì cũng không phải.
Cánh môi Dương Lưu Vân nở nụ cười khổ, thật giống như không sao cả; ánh mắt ở dưới ánh đèn càng lộ ra vẻ diễm lệ, chỉ là đáy mắt xẹt qua âm lãnh nhanh chóng được nụ cười che lấp mà Đường Diệc Nghiêu không thể nào biết được
Kỷ Trà Thần nhét tay trong túi, thật lâu mới bước chân tới cửa sổ. Ánh trăng nhàn nhạt, bao trùm lên thân hình cao lớn, giống như khoác cho hắn thêm một tầng ánh sáng ưu buồn; mày kiếm nhíu chặt khóe môi cũng mím lại.
Cưới Ninh Tự Thủy, chưa từng hối hận. Ngày đó là ngày giỗ mẹ hắn, hắn ở trên núi cả ngày, có lẽ là số mạng, đã khiến hắn gặp cô. Hắn cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng, thế nhưng lại bị cô hấp dẫn, thậm chí mới lần đầu tiên gặp qua đã muốn trói cô ở bên người.
Người khác muốn phụ nữ, bao nuôi đơn giản, bức bách đi vào khuôn khổ, nhưng hắn khinh thường loại đó. Hắn Kỷ Trà Thần muốn một phụ nữ, sẽ để cô can tâm tình nguyện; cho nên hắn dùng hôn nhân trói chặt cô, giữ cô lại, tự tay xây một vương quốc cho cô, bảo vệ cô an toàn bên trong, không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương cô.
Ninh Tự Thủy là cô gái đặc biệt nhất hắn từng gặp qua, mảnh mai lại trống không, không làm bộ một chút nào; cha mẹ cô đúng là dùng phương thức truyền thống giáo dục cô, ngay cả giải trí cũng là cầm kỳ thư họa, cô không phải người cùng thế giới với hắn.