Đọc truyện Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh! – Chương 219: Ngoại truyện: cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, anh muốn yêu nhưng em lại từ bỏ (2)
Si Mị đứng cách cửa không tới ba bước, ôm trong ngực một cô gái. Dáng người xinh đẹp được bao bọc bởi lễ phục màu hồng, trang điểm nhạt, khuôn mặt tươi cười lại có má lúm đồng tiền, thân thể hai người dính chặt vào nhau, chặt chẽ không rời. Khóe miệng Si Mị ngầm nở nụ cười trêu tức, tay ôm lấy cô gái cúi cằm xuống hôn thắm thiết . . . . .
Nếu như có thể, lúc này Hạ Tình tình nguyện hai mắt mình bị mù, để không nhìn thấy, vậy thì giờ phút này mình không phải thấy một màng tan nát cõi lòng đến thế. Tối hôm qua liều chết triền miên hơi ấm còn lượn lờ trên da thịt, hôm nay anh lại thân mật ôm người phụ nữ khác trong phòng khách.
Phải chăng nên cảm ơn anh nhân từ, không ở trong phòng của bọn họ trình diễn một màng như vậy.
Si Mị đưa lưỡi ra cạy mở hàm răng cô gái, hôn say mê cô gái trong ngực, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lướt qua bóng dáng đứng ở cửa, trong mắt thoáng qua một nụ cười lạnh. Hạ Tình, như vậy em cũng không đau lòng sao, sẽ không cảm thấy khó chịu, đúng không?
Hạ Tình lẳng lặng đứng yên tại chỗ, nắm tay mình thành quả đấm dấu ở phía sau, đôi mắt tỉnh táo nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, cố gắng không để cho mình mất khống chế. Không để chất lỏng yếu đuối trong hốc mắt cuồn cuồn rơi xuống, cắn chặt khóe môi, nín thở.
Đừng khóc, Hạ Tình! Tuyệt đối không thể khóc, không thể khóc trước mặt anh. Như vậy cũng tốt, rốt cuộc anh có thể chết tâm, có thể tự do.
Hạ Tình, buông tay đi! Đừng có luyến tiếc nữa. . . . .
Anh mắt Si Mị nhìn lướt qua khuôn mặt không biểu tình của cô, chân mày nhíu chặt lại, giơ bàn tay ấm áp lên dừng lại trên bờ vai cô gái, đầu ngón tay linh hoạt tháo dây thắt ở cổ cô ta, quần áo trong nháy mắt rơi xuống bị giẫm dưới chân. Cô gái có chút thẹn thùng trốn vào trong ngực anh, giống như không có người ôm cổ anh, chủ động đưa cặp môi đỏ mọng của mình ra. . . . . .
Đôi mắt thâm tình của Si Mị nhìn chằm chằm người đáng yêu trong ngực, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Chẳng lẽ cô còn muốn xem tôi và bà xã ân ái thế nào sao?”
Bà xã. . . . . .
Hai chữ này làm cho ánh mắt Hạ Tình ngẩn ra, đôi mắt không dám tin nhìn chăm chú nửa người của cô gái trong ngực anh, như thể xa lạ, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua người phụ nữ này lại là vợ của anh.
Anh, thật sự kết hôn.
“Bé cưng, em để ý sao?” Si Mị nắm cằm cô ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác.
Cô gái ngửa mặt lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Sẽ không! Không phải anh nói không thích cô ấy ở trên giường phản ứng như con cá chết mới cùng em kết hôn sao? Em đều gả cho anh, một con cá chết thì còn gì tốt để cho em phải để ý.”
Tiếng nói của cô ta ngọt ngào như vậy, lại tràn đầy châm chọc, từng câu từng chữ mỉa mai Hạ Tình ở trên giường phản ứng như khúc gỗ.
Đúng vậy! Từ trước đến giờ ở trên giường đều là Si Mị chủ động, mình luôn bị động, anh làm sao có thể thích chứ!
Muốn nói, trong cổ họng giống như có đồ vật gì đó vừa vặn bị kẹt lại, không nuốt vào được, lại không phun ra được. Đôi mắt tĩnh mịch không thấy rõ, mất đi tiêu cự, lúc này giống như bị mù rồi, không nhìn thấy bất kỳ vật gì. Thế nhưng nhìn thấy rất rõ ràng! Anh ở trước mặt mình hôn vợ của mình, ngón tay anh lưu luyến trên da thịt nõn nà kia, bọn họ hôn say mê liều chết triền miên, làm như không có người nào. . .. .
Anh đang hôn vợ của anh, chẳng qua vợ anh không phải mình mà thôi.
Trong lòng giống như có vô số cây kim châm vào hết lần này đến lần khác, đau rất ít, nhưng không có thuốc chữa, đau đến muốn lập tức đi tìm cái chết. Rõ ràng chỉ một bước ngắn nhưng nhiệt độ bên trong phòng thì nóng hổi, mình ở bên ngoài phòng lại rét run.
Hoá ra yêu một người lại làm cho người ta trở nên điên cuồng, cũng trở nên vô cùng tầm thường, nhỏ bé không nhìn thấy.
Ngón tay anh dọc theo phía sau lưng nhẵn bóng của cô ta, thăm dò địa phương xinh đẹp, muốn tự trải nghiệm hành trình kỳ diệu, lộ trình như vậy bọn họ đã từng ôn tập hàng đêm, khó có thể lãng quên .
Đủ rồi, Hạ Tình! ! Như vậy là đủ rồi, dù anh không thương mày, cũng sẽ hận mày! Anh hận mày thì sẽ không quên mày. . . . . .
Chỉ cần anh có thể nhớ mày, dù chỉ một ngày cũng tốt rồi.
Buông tay thôi, Hạ Tình! Tỉnh mộng đi, mọi thứ đã kết thúc. Sẽ không có người làm cho mày đau lòng nữa, đây là kết quả mà mày đã chọn, bất luận đau đớn đến đâu, cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Môi mỏng đỏ thẫm rịn ra máu tươi, đóng đóng mở mở nhiều lần, chỉ im lặng nói ra một câu: Chúc anh hạnh phúc, Si Mị!
Hạ Tình không đành lòng nhìn tiếp, một màng tình ái như vậy, một màng thân mật như thế, mỗi một giây đều giống như dao găm đâm mù đôi mắt cô; mỗi một động tác của anh cũng đủ để phá hủy tất cả kiên cường của cô. Bóng dáng gầy yếu phản chiếu trên sàn nhà, lảo đảo xuống lầu, mỗi một bước cũng hết sức nặng nề, mỗi một bước đi đều là máy móc vô cảm. . . . . . Thậm chí có nhiều lần thiếu chút nữa bước hụt, té xuống từ trên cầu thang.
Ra khỏi biệt thự, mây đen đầy trời tích tụ dày đặc, gió lạnh thổi vù vù, dường như cũng đang cười nhạo cô ngu dại, sao có thể nhìn nhập tâm như vậy, sao có thể quên từ lâu hạnh phúc đã không thuộc về mình. Bước từng bước dọc theo đường cái trống trải đi về phía trước, không có phương hướng, không có mục đích. . . . . .
Thế giới này lớn hơn nữa thì thế nào, từ đầu đến cuối không có chỗ thuộc về mình.
Mưa, tí tách rơi xuống, vô tình tạt vào gương mặt cô, càng ngày càng nhiều, phút chốc đã thấm ướt tóc và quần áo cô, dán vào trong thân thể cô. Bất chợt nước mắt lại vỡ oà, chảy dọc theo đôi má và mưa hoà vào cùng nhau.
Trời mưa, là khoảng thời gian ông trời làm cho người ta khóc thút thít nỉ non.
Sắc mặt trắng bệch không một chút máu, đôi đồng tử trống rỗng mờ mịt nhìn về phía trước, giống như đang tìm kiếm người yêu đã mất ở phương xa, nhưng lại không tìm thấy! Cũng tìm không được nữa rồi. Bước chân bỗng nhiên dừng lại, không nhịn được lấy tay bụm miệng lại, cổ họng nức nở nghẹn ngào phát ra thành tiếng. . . . . .
Thật là đau, thật sự rất đau. . . . . .
Thông minh như cô, làm sao không biết đó là một con hát Si Mị tìm về để diễn trước mặt mình? Anh muốn cùng mình kết hôn, anh thật lòng yêu mình đó sao, nhưng tất cả những thứ này cô đều không cho được, thật sự không có cách nào cho được.
Ước muốn của anh, là bi thương của cô. Phải làm sao, như thế nào mới có thể không tàn nhẫn tổn thương lẫn nhau.
Thân thể suy yếu trong bão táp giống như cánh bươm buớm lộn nhào, lảo đảo muốn ngã, bỗng nhiên một trận ho khan mạnh, cổ họng đã tuôn ra mùi máu tươi nồng đậm, giống như mùi gỉ sét. Tràn ra nhuộm đỏ từ giữa kẽ tay, rơi trên mặt đất hoà vào cùng với nước mưa vẩn đục không thể tả.
Thời gian ba tháng, tất cả hình ảnh của hạnh phúc đều tan thành như bong bóng.
Bởi vì yêu anh, nên em phải rời khỏi anh.
Hạ Tình mở lòng bàn tay ra, năm ngón tay đều đang run rẩy, trong lòng bàn tay là một cụm chất lỏng đỏ tươi được nước mưa rửa sạch sẽ; khóe miệng nhếch lên nụ cười thê lương —
Như giễu cợt, như thỏa mãn, như hạnh phúc, như tiếc nuối, giá như. . . . . .
Bùm —
Thân thể không phòng bị ngã trên mặt đất, mưa rất to, trong lúc nhất thời dòng chảy không thông, cô dường như bị ngâm trong nước, mãi mãi an giấc, không tỉnh lại nữa. Lông mi bị nước mưa thấm ướt hơi run rẩy, môi mỏng được mưa thấm vào nhưng vẫn khô như trước, giống như ngọn đèn dầu, đã cạn.
Lúc Si Mị phục hồi lại tinh thần thì đã không thấy bóng dáng cô ở cửa. Một giây kế tiếp thu lai nụ cười trên mặt, đôi mắt âm u lạnh lẽo hiện lên vẻ chán ghét nhìn cô gái chằm chằm. Móc từ trong ví ra một xấp tiền nhét vào trong ngực cô ta, lạnh lùng mở miệng: “Cô diễn xong rồi, có thể đi.”
Cô gái không quan tâm thái độ nhục nhã của anh, nắm chặt tiền trong lòng bàn tay, khom lưng nhặt quần áo trên đất lên mặc vào. Xoay người đi tới cửa thì chợt dừng bước lại, giọng nói sạch gọn không giống với giọng nói ỏn ẻn vừa rồi. “Tuy rằng tôi không biết các người lúc trước xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nhìn ra cô ấy thật sự yêu anh! Các người, đang tổn thương tình yêu lẫn nhau. Quá ngốc!”
Si Mị đứng trước cửa sổ thủy tinh, mưa to dữ dội tạt vào cửa sổ, như oan hồn bất tán dữ tợn. Nổi giận nhìn bóng lưng cô ta đi trong mưa mờ mịt, nhìn xa xa lại yếu ớt và cô đơn như vậy.
Tại sao?
Tay cầm đồ trang sức nói. Tại sao cô tình nguyện rời khỏi cũng không muốn hỏi một câu? Vì sao đối mặt với sự nhục nhã cũng không mỉa mai một câu, Hạ Tình không phải như vậy! Rốt cuộc Hạ Tình đường hoàng kêu ngạo kia đi nơi nào?
Vì cái gì cô thà chết, cũng không muốn ở lại bên cạnh anh?
Hạ Tình, rốt cuộc em muốn hành hạ anh như thế nào mới cảm thấy đủ?
Hạ Tình mở mắt, hoàn cảnh xa lạ, hơi thở lạ lẫm, nhìn chung quanh một vòng mới nhìn đến Chiêm Dực Dương ngồi một mình trên ghế sa lon, đang chống cằm như có điều suy nghĩ, đôi mắt nhìn mình chằm chằm. Hai tay đè lên giường, muốn đứng dậy, hơi cố sức. Chẳng qua cô vẫn làm được. . . . . .
Khóe miệng Chiêm Dực Dương nhếch lên nụ cười ý tứ sâu xa: “Tôi tìm bác sĩ tới xem cho cô, cô còn sống đến bây giờ thật sự là một kỳ tích.”
“Cám ơn đã khen.” Có lẽ vì nôn ra máu, cổ họng đau như bị lửa đốt, giọng nói khàn khàn như tiếng đàn ông. Nhưng, lúc này cũng không quan tâm.
“Lần trước cô định mua kế hoạch JK là muốn cho Si Mị uống, muốn anh ta quên hết, còn cô an tâm đi chết, có phải hay không?” Tuy nghi ngờ, nhưng giọng nói lại khẳng định. Ánh mắt cũng càng thêm sắc bén và khó hiểu.
Hạ Tình ho nhẹ vài tiếng, vẻ mặt tiều tụy rã rời, trên trán nhăn lại không xua đi được vẻ mệt mỏi. Gật đầu, không e dè thẳng thắn thừa nhận: “Tôi cũng là bác sĩ, biết mình còn lại bao nhiêu thời gian. Lẽ nào còn muốn người khác nhớ mình cả đời sao? Để người ta đau khổ cả đời sao?”
“Cô không cảm thấy làm như vậy đối với anh ta rất tàn nhẫn sao?” Chiêm Dực Dương thở dài thật sâu. Mấy người này đều là hồng trần si mê mà, ngu xuẩn mà. . . . . .
Hạ Tình cụp mắt xuống, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, hỏi ngược lại: “Trước đây Liên Phượng Vũ giấu kín mình bị mù, sống không quá nửa năm thì rời khỏi Tự Thủy chẳng lẽ cũng không tàn nhẫn sao?”
“Ít nhất Tự Thủy và anh ta trải qua một một quãng thời gian cuối cùng, đó là ký ức quý báo nhất của cô ấy.”
“Anh ấy cũng cùng tôi hoàn thành sinh mệnh ba tháng cuối cùng, tôi rất thỏa mãn. Anh ấy không nên nhớ tôi… sau này tôi đi quả thực anh ấy sẽ không hạnh phúc.” Hạ Tình nhỏ giọng lẩm bẩm, giống như đang nói cho anh nghe, cũng như đang thuyết phục chính mình.
“Hạ Tình.”
“Chiêm Dực Dương.” Cô dường như đoán được anh muốn nói gì, ngửa đầu, nhìn anh cười yếu ớt: “Tôi cũng là bác sĩ, nếu như có thể sống sót, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Khối u tuỷ sống, ác tính thời kì cuối, cho dù là Hoa Đà còn sống cũng không có biện pháp.”