Đọc truyện Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh! – Chương 212: Ngoại truyện: tình cảm năm ấy sâu nặng bao nhiêu, đã vuột mất rồi (2)
Hạ Tình vừa mới chuẩn bị đóng cửa lại thì thấy Si Mị đứng ở cửa, chẳng nói câu nào, cũng không đóng cửa lại, xoay người đi vào phòng. Không quan tâm hỏi: “Tìm tôi có việc gì sao?”
Si Mị nhìn bóng lưng gầy gò của cô, tim co thắt, đau đớn. Trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp, giả bộ hoạt bát, nhếch miệng hỏi: “Sao không trở về? Hai năm rồi, cô cũng chưa một lần quay về!”
Khóe miệng Hạ Tình nhếch lên một nụ cười xem thường, quay đầu lại, đôi mắt sắc bén giương lên và cao ngạo, hỏi ngược lại: “Sao tôi phải trở về?”
“Tôi ở bên ngoài chơi đùa vui chết được, tại sao phải trở về?”
Vẻ mặt Si Mị ngẩn ra, mím môi cắn răng hỏi: “Cô thật không biết tôi ở Mỹ chờ cô sao? Cô thật sự không biết à? Tôi luôn cố gắng thử học yêu một người như thế nào.” Từng bước từng bước ép sát, đón nhận vẻ mặt kiêu căng của cô, hỏi lần nữa: “Đừng nói với tôi, những chuyện này cô thật sự không biết.”
“A!” Hạ Tình cúi đầu cười một tiếng, ngẩng đầu, trong đôi mắt lóe lên tia sáng, khinh thường và lạnh lẽo, hai tay khoanh trước ngực, chỉ cảm thấy buồn cười. “Tại sao tôi phải biết? Cho dù biết thì đã sao? Tôi lại không thương anh!”
Tôi lại không thương anh. . . . . .
Tôi lại không thương anh . . . . .
Tôi lại không thương anh. . . . . .
Những lời nói vô tình này lại không ngừng quanh quẩn bên tai, giống như dao găm hết lần này đến lần khác xâu xé tim anh. Thì ra chưa bao giờ hiểu mất đi một phần tình yêu này, tim mình có thể đau đớn như vậy. Nhíu mày, ánh mắt chất vấn dừng lại trên khuôn mặt không chút nào sơ hở của cô: “Tôi không tin! Tôi không tin lời em!”
“Vậy anh muốn như thế nào mới tin?” Hạ Tình hỏi lại, vẻ mặt thản nhiên và điềm tĩnh, ánh mắt linh hoạt: “Để tôi nhìn vào mắt anh nói cho anh biết một lần sao? Được! Tôi cho anh biết, Si Mị, Hạ Tình tôi không thương anh . . . . . Một chút cũng không yêu anh! Sau này anh không cần phải phiền não làm sao để vứt bỏ tôi nữa, ân tình kia tôi đã trả lại rồi, bởi vì tôi thật sự không thương anh! Rõ ràng, hiểu chưa?”
Cả người Si Mị cứng nhắc, giống như bị người điểm huyệt. Bên tai không ngừng vang vọng lời cô, cố tìm dấu tích giả dối từ trong ánh mắt cô, nhưng làm sao tinh khiết như vậy, long lanh như vậy, không có chút che giấu nào, càng không có chột dạ và bối rối!
Cô nói, không thương Si Mị rồi, một chút cũng không thương!
Làm sao, làm sao bây giờ? Anh yêu, giống như anh yêu cái vừa chính vừa tà đó, đường hoàng tự nhiên, hành vi quái dị ương bướng của Hạ Tình rồi!
“Hạ Tình. . . . . .”
“Tôi không muốn nghe!” Hạ Tình lạnh lùng cắt ngang lời anh, ánh mắt coi thường lời nói run rẩy của anh: “Đừng nói với tôi hai năm nay anh ở chỗ đó suy nghĩ thông suốt rồi, anh thật sự yêu tôi gì gì đó, loại chuyện như vậy càng làm cho người ta buồn nôn chán ghét hơn so với vở kịch bọt biển tám tiếng! Tôi cũng không muốn nghe gì về lòng cảm kích biết ơn, những lời này những người kia nói êm tai hơn nhiều so với anh. Si Mị, lần trước khi xa nhau tôi có nói qua với anh, cuộc đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa. Nhìn thấy anh chỉ làm tôi nghĩ đến những chuyện ngu xuẩn mà tôi đã làm, cả đời này Hạ Tình tôi không hối hận chuyện gì. Duy nhất một chuyện chính là yêu anh, chuyện này làm tôi hối hận đến ruột xanh rồi ! Nên tôi không muốn gặp lại anh chút nào . . . . .”
Cô nói, đời này hối hận nhất là chuyện yêu mình!
Si Mị bỗng nhiên nhíu mày kiếm, ngón tay ra sức cầm chặt cổ tay cô, sức lực lớn như muốn vặn gãy cánh tay cô. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm làm cho người ta sợ hãi, môi mỏng nhếch lên: “Không cho phép! Tôi không cho phép em nói lời như vậy, không cho phép em không thương tôi. . . . . . Không cho phép em hối hận khi yêu tôi!”
“Ha ha. . . . . .” Hạ Tình không nhịn được cười lên, ánh mắt hiện đầy vẻ xem thường: “Si Mị, anh không cho phép? Bằng cọng lông á?”
“Hạ Tình!” Si Mị lạnh giọng quát lên: “Tôi biết mình trước đây đối với em không tốt, nhưng đừng như vậy mà kiên quyết từ bỏ tôi! Tôi cũng cần có thời gian thích ứng với cái gì là tình yêu, thời gian hai năm đợi em tôi cũng đã thích ứng với cái gọi là yêu một người! Em hiểu chưa?”
“Không hiểu.” Hạ Tình lạnh lùng trả lời, ánh mắt mạnh dạn nhìn thẳng anh.” Anh thích ứng hay không thích ứng tình yêu, học hay không học yêu một người, liên quan gì đến tôi!”
“Nhưng anh lại học yêu một người là em.” Si Mị sâu kín nói ra một câu, mái tóc dài đỏ rực đột nhiêu bị gió thổi lên, vẻ mặt cũng phảng phất nét ưu thương. Giọng nói trầm thấp và do dự: “Ở trong tòa nhà như thế, nhớ tới em cười, em giận, đứng ở phòng bếp nhớ em làm thức ăn, ngủ ở giường em lại nhớ mùi của em, cơ thể em . . . . .”
“Lưu manh!” Hạ Tình lần nữa cắt ngang lời anh, mắt trừng thật to, giật ra khỏi tay anh. Xoa nhẹ lên chỗ da thịt đã đỏ lên vì bị anh nắm chặt, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét: “Anh đã thích ở căn nhà đó như vậy, tôi tặng cho anh thì có làm sao. Chỉ làm phiền anh, đừng tiếp cận tôi nữa! Vì tôi hoàn toàn không có khả năng yêu anh lần nữa, trừ khi tận thế! !”
“Hạ Tình!” Si Mị mệt mỏi kêu một tiếng, hoàn toàn không ngờ lần gặp mặt này thái độ của cô trở nên ác liệt và lạnh lùng như vậy. Chẳng lẽ mình đã thật sự làm quá nhiều chuyện sai lầm rồi sao, để cô tức giận như thế, tức giận đến không bằng lòng tha thứ cho mình một chút nào. “Nói cho anh biết, phải như thế nào? Làm sao em mới có thể yêu anh lần nữa, chấp nhận anh? Nói cho anh biết, bất luận làm gì anh cũng sẵn lòng!”
Chưa bao giờ hiểu tình yêu là gì, phụ nữ đối với anh mà nói chỉ có hai loại: Một là có hứng thú. Hai là không có hứng thú.
Khi gặp cô là vừa lúc có hứng, chẳng qua chỉ cảm thấy thú vị mà thôi; không liên quan những thứ khác, trong mắt anh cô và những phụ nữ khác không có gì khác nhau cũng sẽ bị chinh phục, nên tìm đủ mọi cách phải vứt đôi giày cũ đó. Anh cái gì cũng chịu chơi, chỉ duy nhất không chơi đùa với chuyện tình cảm!
Khuôn mặt Hạ Tình bỗng nhiên nghiêm nghị lạnh lùng nhìn về phía anh, vô cùng xinh đẹp, nhiều khi cô cũng không khỏi nghi ngờ rốt cuộc Si Mị phải một người đàn ông hay không, sao lại có người đàn ông có dáng dấp nhìn tốt như vậy, thậm chí còn muốn mê hoặc hơn so với phụ nữ. Khóe miệng chợt nhếch lên: “Anh thật sự muốn tôi yêu anh lần nữa sao?”
Đôi mắt mềm mại của Si Mị sáng lên như nhìn thấy hy vọng, gật đầu.
“Được.” Giọng nói cô lạnh nhạt và vô tình, vang vọng cả căn phòng: “Ba tháng! Chúng ta ở chung một chỗ ba tháng, không nói chuyện tình cảm không nói chuyện yêu đương, sau ba tháng chúng ta tách ra.”
Ánh mắt Si Mị kinh ngạc nhìn trên khuôn mặt lạnh lùng và hờ hững của cô, nhíu mày, cắn răng nghiến lợi: “Lời của em là có ý gì?”
Hạ Tình vô tội nhún vai: “Chính là ý tứ trên mặt chữ đấy! Không phải anh muốn ở cùng một chỗ với tôi sao? Ba tháng, bất kể ba tháng đó anh cho tôi tiền, hoặc tôi cho anh tiền cũng được; giống như phương thức bao dưỡng ở chung một chỗ ba tháng, sau đó tách ra!”
“Sau đó?”
“Sau đó?” Hạ Tình sửng sờ một chút, cười rộ lên nói: “Tách ra, từng người một rời khỏi cuộc đời nhau, cả đời không qua lại với nhau!”
Bốp —
Si Mị giơ tay lên hung hăng tát một cái trên gương mặt xinh xắn và kiêu ngạo, tóc quấn quanh trên ngón tay anh, rơi xuống một ít, từ đầu ngón tay chậm rãi rơi trên sàn nhà. Đôi mắt nhìn cô chằm chằm, tràn đầy tức giận và bốc hoả.
“Hạ Tình, em xem mình là gì? Lại coi anh thành cái gì?”