Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 209: Kết cuộc: tình xưa thôi để thành hoài niệm, cũng chỉ phí thời gian (2)


Đọc truyện Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh! – Chương 209: Kết cuộc: tình xưa thôi để thành hoài niệm, cũng chỉ phí thời gian (2)

Ninh Tự Thuỷ vừa mới chuẩn bị bước đi, chợt nghe có tiếng nói nhỏ truyền tới bên tai: “Cẩn thận. . . . . .”

Chưa kịp phản ứng gì, một cánh tay dùng sức kéo cô qua một bên, hai người đều không chịu được sức nặng, hung hăng ngã trên mặt đất, tiếng kim loại va chạm mặt đất thanh thuý êm tai. . . . . .

Ninh Tự Thuỷ nghiêng đầu nhìn người nằm sấp bên cạnh mình, sững sờ, ánh mắt vừa mừng vừa sợ, ánh mắt lướt qua nhìn chiếc xe vẫn còn quay lại chạy như bay đâm đầu về phía này, cái gì cũng không quan tâm đứng lên nhào tới trên người Kỷ Trà Thần, dùng thân thể mình che chở cho anh. . . . . .

Trong nháy mắt đó ánh mắt hai người giao nhau chỉ ngăn cách bởi bầu không khí, nhìn lẫn nhau, giống như tâm ý tương thông.

Hai tay ôm chặt lấy cơ thể không cách nào nhúc nhích của anh, một chút cũng không dám buông ra, chặt chẽ giống như muốn hoà vào xương máu bên trong của nhau, mãi mãi cũng không xa nữa.

Nếu như đây là kết cuộc sau cùng, vậy hãy để em ôm anh cùng chết! Không ai rời xa ai nữa, cũng không còn ai giày vò ai!

Kỷ Trà Thần, còn nhớ chúng ta giao hẹn ba đời không? Không có thương hại, không có mưu mô, không lừa dối, chỉ có yêu nhau, cùng nắm tay nhau mà sống đến già.

Kỷ Trà Thần nhìn hiểu tia sáng loé lên trong mắt cô, môi mỏng nhếch lên một nụ cười thoả mãn, hai tay mạnh mẽ giữ chặt eo cô. Không xa rời nhau, cũng không xa cách nữa.

Lúc này yêu đến hao mòn xương cốt, nhớ đến tận tâm cang, phải dừng lại như thế nào? Quả thật còn đau khổ hơn so với chết . . . . .

Ninh Tự Thuỷ nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên nụ cười, có anh bên mình thì không còn sợ hãi, cho dù chết, hai người cũng nắm tay nhau, ôm nhau, sẽ không xa nhau nữa.


Lúc chiếc xe đến gần cách bọn họ còn một mét nữa, bổng nhiên phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, hai chiếc xe con cùng va vào nhau kịch liệt, mất khống chế đâm vào hàng rào bảo vệ ven đường. Xe màu bạc thậm chí xoay ngược nhiều vòng, cuối cùng đụng vào cây to ven đường.

Mùi xăng gay mũi cùng mùi gỉ sắt pha lẫn vào nhau, trong không khí tràn ngập khói thuốc. . . . . . Mùi máu tươi nhàn nhạt bao phủ . . . . .

Ninh Tự Thuỷ mở to mắt, thấy cảnh tượng như thế không khỏi sững sờ, kịp phản ứng, trước tiên kiểm tra Kỷ Trà Thần, lo lắng, cuống cuồng. “Anh không sao chứ?”

Kỷ Trà Thần lắc đầu, ánh mắt lo lắng nhìn về chiếc xe màu bạc, nhỏ giọng khó khăn nói ra tiếng: “Bạch Kỳ. . . . . .” Ở trong xe.

Ninh Tự Thuỷ liền hiểu, lúc xe kia muốn đâm tới thì Bạch Kỳ lái xe đụng chiếc xe đó văng ra ngoài, nếu không bây giờ người chết là mình và Kỷ Trà Thần!

Bạch Kỳ. . . . . .

Liền đứng lên, cố nén đau đớn ở đầu gối, chạy đến bên chiếc xe màu bạc, thủy tinh đã vỡ thành mảnh vụn, như dãy ngân hà chiếu vào trên mặt đất, sáng chói mắt; trong xe Bạch Kỳ đã thắt dây an toàn, máu me khắp người, trán đụng vào trên kính chắn gió, máu chảy trên mặt cô, trắng bệch và đỏ tươi rõ ràng đối lập nhau . . . . . .

“Bạch Kỳ. . . . . . Tỉnh lại đi. . . . . . Tỉnh lại đi Bạch Kỳ. . . . . Tôi lập tức gọi người đến . . . . . . Cô cố chịu đựng. . . . . .”

Lông mi Bạch Kỳ dính máu run rẩy một chút, mở mắt, tay dính máu nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô cầu xin, trên mặt càng thêm đau đớn, lấy hơi thở dốc, gian nan mở miệng: “Thiếu gia. . . . . . Thiếu gia. . . . . . Sau này giao cho cô rồi. . . . . . Cô nhất định phải. . . . . . Phải. . . . . .”

Như thế nào cũng nói không ra tiếng, máu từ khóe môi cô tràn ra không ngừng. . . . . . Đôi mắt cụp xuống, khóe miệng hàm chứa nở nụ cười, giống như chết cũng không tiếc. . . . . .


“Bạch Kỳ. . . . . . Bạch Kỳ. . . . . . Cô tỉnh lại đi! Cô không thể chết. . . . . . Bạch Kỳ. . . . . . Cô tỉnh lại đi chứ!” Ninh Tự Thuỷ bị cửa xe ngăn cách, nắm chặt quần áo cô, dùng sức lung lay, nhưng làm sao cũng không gọi được Bạch Kỳ tỉnh lại.

Tay bị mảnh vỡ cắt, máu chậm rãi chảy xuống nhiễm đỏ cả một cánh tay cô cũng không để ý. Không kìm chế được thét chói tai, nhỏ giọng: “Bạch Kỳ. . . . . Cô không thể chết. . . . . . Làm sao cô có thể bỏ lại Kỷ Trà Thần? Cô là người mà anh ấy tin tưởng nhất. . . . . . Bạch Kỳ. . . . . .”

Cả đời này dâng hiến cho nhà họ Kỷ, Bạch Kỳ đều giao tất cả cho Kỷ Trà Thần, cuối cùng dùng mạng của mình đổi lấy mạng sống cho bọn họ……

Tại sao như vậy —

Tại sao vẫn có người hy sinh. . . . . . Vì cái gì lúc nào cũng phải có người tự mình ra đi. . . . .

Đôi đồng tử Ninh Tự Thuỷ có chút mất đi tiêu cự, hai chân suy yếu đứng không vững, chậm rãi ngồi xổm người xuống, máu tùy ý chảy xuống, dữ dội, hung hăng…….

Cửa xe màu đen mở ra, một bóng đen bò ra ngoài, thân thể nằm trên mặt đất không ngừng co quắp, ánh mắt oán hận nhìn về phía Kỷ Trà Thần và Ninh Tự Thủy, hận đến muốn giết chết bọn họ.

Kỷ Trà Thần theo phản ứng của cô cũng biết Bạch Kỳ đã — nhưng bây giờ thân thể anh đừng nói đi tới, ngay cả đứng dậy anh cũng đứng không nổi!

Đôi mắt lạnh như băng của Ninh Tự Thuỷ nhìn về phía hung thủ kia, đứng lên, hai chân đau đớn như không còn đau nhức nữa, vẻ mặt u ám nhìn người đàn ông nọ, cắn môi: “Tại sao?”


Người đàn ông lộ ra nụ cười thê lương, phách lối, khác thường, nụ cười biến mất, ánh mắt ác độc, giống như chửi rủa: “Các người đều đáng chết. . . . . . Bọn ác ma các người đều đáng chết!”

Đôi mắt này rất quen thuộc, như đã từng quen biết!

“Ha ha. . . . . .” Người đàn ông nhìn về phía cô không kìm chế được cười rộ lên: “Tất nhiên cô không nhớ tôi là ai! Cô không biết tôi là ai, nhưng cô sẽ không quên Tề Hạo chứ?”

Ninh Tự Thuỷ sững sờ, cơ thể nhỏ bé và yếu ớt dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Ánh mắt kinh ngạc nhìn anh ta chằm chằm, ngũ quan quen thuộc, khó trách cảm thấy rất quen: “Anh là Tề Hạo . . . . . .”

“Tôi là em trai Tề Hạo, Tề Quân! Các người, các người chính là lũ ác ma, ỷ mình có chút tiền xem mạng người khác không ra gì. . . . . . Anh tôi bị các người hại thật thê thảm! Anh ấy giống như một phế nhân nằm trên giường cái gì cũng không làm được, cuối cùng đau buồn mà tự sát! Các người đã hại chết anh tôi! Nên tôi phải báo thù cho anh của tôi, tôi phải giết chết các người . . . . . Hai năm trước giết không được tên ác ma kia, bây giờ tôi nhất định phải giết chết hắn.”

Ninh Tự Thuỷ bước lui về sau, ánh mắt quả thật không thể tin được, Tề Hạo — đã chết!

Vẻ điềm đạm này có mấy phần hổ thẹn về Tề Hạo, đã chết! Mà mình lại không hề biết một chút gì!

“Hai năm trước, anh đã đâm anh ấy năm dao? Làm hại anh ấy thiếu chút nữa thì vĩnh viễn không tỉnh lại, đầu sỏ gây nên chuyện này chính là anh?” Ngón tay Ninh Tự Thuỷ run rẩy giơ lên chỉ về hướng Kỷ Trà Thần, giọng nói gần như nghẹn ngào.

“Ha ha, chính tôi làm đấy! Chỉ tiếc tai nạn xe đó cộng thêm năm dao cũng không giết chết anh ta, mạng của anh ta thật lớn!” Khóe miệng Tề Quân hiện ra nụ cười u ám, trong mắt còn mang theo sự không cam lòng!

Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ tràn đầy mờ mịt, theo bản năng cắn ngón tay mình, muốn khóc nhưng kìm chế lại xúc động. Khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu, nhìn ánh mắt anh ta tự lẩm bẩm: “Anh sai rồi, từ đầu tới cuối anh sai rồi. Không phải anh ấy hại chết anh của anh, cũng không phải chúng tôi! Mà là tôi. . . . . . Là tôi đã hại chết Tề Hạo. . . . . .”

“Không phải!” Tề Quân lắc đầu, không kìm chế được trừng mắt quát: “Là anh ta, chính là Kỷ Trà Thần hại chết anh tôi! Cô quên hắn đã làm gì với cô sao? Cô qua giết hắn đi. . . . . . Cô quên hắn đã đối xử như thế nào với anh tôi và cô sao?”

Ninh Tự Thuỷ lắc đầu, bịt kín lỗ tai không muốn nghe nữa, hít mũi, cuồng loạn thét lên: “Không phải anh ấy! Là tôi. . . . . . Là tôi hại chết Tề Hạo. Nếu như không có sự xuất hiện của tôi, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra. Tề Hạo sẽ sống thật tốt, tất cả mọi người sẽ sống thật tốt. . . . . . Kỷ Trà Thần cũng sẽ có cuộc sống thật tốt. . . . . . Anh cũng sẽ sống tốt. . . . . . Bạch Kỳ sẽ không chết. . . . . . Liên cũng không. . . . . . Là tôi. . . . . .”


Hai chân mềm nhũn, cả người quỳ trên mặt đất, mặc cho nước mắt chảy xuống, loạn trí nhìn anh ta cười rộ lên: “Chính tôi hại chết Tề Hạo đấy . . . . .Anh muốn báo thù cho anh của anh thì giết tôi đi!”

“Không được, Tự Thủy.” Kỷ Trà Thần để lộ giọng nói vô cùng khẩn trương và lo lắng, Trong mắt đều là nôn nóng, hai tay dùng sức bò trên mặt đất, muốn bò đến bên người cô!

“Đừng tới đây!” Ninh Tự Thuỷ quay đầu về phía anh không kìm chế được gào lên một tiếng.

Kỷ Trà Thần sững sờ, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía cô: “Tự Thủy. . . . .”

“Giao cho em xử lý đi, năm dao. . . . . . Máu chảy bao nhiêu, hôn mê ở bệnh viện ròng rã một năm, cả đời này cũng không đứng lên nổi. . . . . . Thiếu nợ Tề Hạo anh đã sớm trả rồi. . . . . . Hôm nay là em nợ Tề Hạo! Nếu như không có sự xuất hiện của em, anh từ trước đến giờ cũng không gặp nhiều bất hạnh như vậy. . . . . . Kỷ Trà Thần, bi kịch này hết thảy đều bắt đầu từ em đấy. . . . . .”

“Không phải.” Kỷ Trà Thần lạnh lùng cắt ngang lời cô, đôi mắt nghiêm khắc nhìn cô chằm chằm, lạnh giọng quát lên: “Những thứ này đều không liên quan đến em! Tự Thủy, đừng mang tất cả sai lầm đổ lên người mình.”

“Các người ít giả mù sa mưa đi. Chính các người hại chết anh tôi . . . . . . Là các người, là mày. . . . . .” Tề Quân mất khống chế thét lên, tâm tình nhất thời kích động, hai mắt trợn trắng, trực tiếp hôn mê trên mặt đất.

Ninh Tự Thuỷ không ngăn được nước mắt rơi xuống, bịt kín khóe môi nức nở nghẹn ngào khóc không kìm chế được. . . . . .

Nếu như bi kịch bắt đầu từ mình, vậy tại sao không phải chính mình kết thúc?

Tại sao hết lần này đến lần khác tàn nhẫn cướp đi mạng sống từng người, như thế thật bất công. . . . . . Không chịu nổi đã kích này.

***** H.a.l.o.n.a d.”đ?l.>q


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.