Đọc truyện Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh! – Chương 198: Trăm năm về sau, hảo hảo yêu anh (4)
“Cám ơn anh đã đến thăm thiếu gia!”
Trên mặt Đường Diệc Nghiêu nở nụ cười thê lương, nhếch môi nói: “Hà tất nói lời như vậy, tôi trước sau cũng là người của nhà họ Kỷ!”
Bạch Kỳ khẽ gật đầu, đột nhiên mở miệng hỏi: “Công trình Magic Capital sao rồi?”
“Tất cả đều tiến hành thuận lợi, lúc trước Kỷ thiếu đã sớm an bài xong, cho dù nhà họ Kỷ tan rã, cũng không ảnh hưởng đến nó.” Đường Diệc Nghiêu an ủi cô.
“Vậy thì tốt rồi.” Bạch Kỳ thở dài, mặc dù trên danh nghĩa nói Magic Capital xây dựng là vì Chiêm Dực Dương, nhưng trong lòng thiếu gia là vì Ninh Tự Thuỷ mà dựng nên, bằng không cũng sẽ không sớm an bài xong, để toàn bộ Magic Capital không bị ảnh hưởng chút nào, tiến hành suôn sẻ.
Năm năm sau, thiếu gia đối với Ninh Tự Thuỷ là dùng cả tấm lòng quan tâm chăm sóc.
Tâm nguyện thiếu gia khi còn sống là có thể nhìn thấy Ninh Tự Thuỷ đứng ở Magic Capital công khai biểu diễn!
Chỉ không biết còn có khả năng này hay không?
“Dương tiểu thư thế nào rồi?” Bạch Kỳ chợt mở miệng hỏi.
Ánh mắt Đường Diệc Nghiêu trầm xuống, khoé miệng nhếch lên nụ cười xem thường: “Chưa chết được.”
“Thật ra thì, đôi khi hành hạ một người đến cuối cùng không biết rốt cuộc là giày vò đối phương, hay là mình. Thiếu gia, chính là ví dụ tốt nhất.” Tiếng nói Bạch Kỳ nhàn nhạt, trong lời nói chứa đầy hàm ý.
Đường Diệc Nghiêu biết cô muốn mình buông tha cho Dương Lưu Vân, không muốn thù hận làm hỏng mình. Nhưng Dương Lưu Vân đã sớm hủy hoại anh, hôm nay hành hạ Dương Lưu Vân, anh mới có được một chút dễ chịu.
Huống chi, cô ta làm ra nhiều chuyện sai trái như vậy, nếu không có cô ta, Ninh Tự Thuỷ và Kỷ thiếu căn bản cũng sẽ không đi đến bước đường như hôm nay, tất cả đều do cô ta gieo gió gặp bão.
Bạch Kỳ chỉ thở dài không nói lời nào. Những suy nghĩ cố chấp đó, trừ mình ra người khác không biết làm gì, lúc trước là thiếu gia, hôm nay là Đường Diệc Nghiêu!
Đường Diệc Nghiêu không nán lại phòng bệnh bao lâu, rất nhanh rời đi. Công trình tiến triển thuận lợi, anh cũng không cần phí quá nhiều tâm sức, còn chưa tới nhà đã nhận được điện thoại người giúp việc, nhíu mày, rốt cuộc đạp chân ga, xe nhanh chóng chạy như bay trên đường lớn.
“Tiên sinh không xong rồi, Dương tiểu thư đứng trên sân thượng nói muốn nhảy xuống, bất luận chúng tôi khuyên thế nào cô ấy cũng không chịu xuống.” Người giúp việc thấy anh trở về, vẻ mặt ngưng trọng chậm rãi mở miệng.
Vẻ mặt Đường Diệc Nghiêu bình tĩnh, không nói một lời, bước nhanh đi đến sân thượng.
Áo ngủ phủ lấy thân hình gầy gò Dương Lưu Vân, vì cơ thể ngày càng ốm đi, áo ngủ gần như muốn bao trọn thân hình gầy trơ xương. Có thể thấy rất rõ tĩnh mạch trên cổ tay mảnh khảnh, trên cánh tay trần trụi còn có vô số lỗ kim lộ ra đáng sợ. Lẳng lặng ngồi trên ban công, hai chân đong đưa ở ngoài, vẻ mặt ngẩn ngơ, ánh mắt trống rỗng không có một chút thần thái.
Hô hấp như người không có linh hồn, tựa như một cơn gió mỏng manh có thể thổi cô bay đi.
Đường Diệc Nghiêu đứng cách cô khoảng năm bước, mày kiếm nhíu thành một cụm, bộ dáng tỏ ra lạnh lùng, môi mỏng phát ra tiếng nói từ trong cổ họng lạnh như băng: “Dương Lưu Vân, tôi đưa cô xuống.”
Dương Lưu Vân đưa lưng về phía anh, gió thổi qua mặt cô, lướt trên mái tóc đen xơ xác của cô, cũng không nhúc nhích, như không nghe thấy.
“Dương Lưu Vân, tôi nói cô xuống đây, có nghe hay không.” Đường Diệc Nghiêu nói lại một lần nữa, giọng nói càng thêm lạnh lùng.
Rốt cuộc Dương Lưu Vân chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt không tiêu cự dừng lại trên gương mặt kiên nghị của anh, ánh mắt chợt lóe lên vẻ phức tạp. Khóe miệng xẹt qua nụ cười thê lương, tiếng nói khàn khàn vang lên: “Tôi hỏi anh lần thứ chín mươi tám lần, vì cái gì? Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?”
Đường Diệc Nghiêu hiếp đôi mắt, giọng trầm thấp quát lên: “Muốn biết thì tự mình nhớ.”
“Ha ha. . . . . .” Dương Lưu Vân cười ngây dại, thậm chí ngay cả đôi đồng tử trống rỗng cũng không có chút hy vọng. Hai tay khổ sở che mặt, đầu ngón tay chà thật sâu vào mái tóc nhọn, trong cuộc sống này không phải chỉ có con người mới chịu sự đày đoạ, nước mắt đã sớm khô cạn.
“Tôi nhớ không nổi nữa! Tôi thật sự nghĩ không ra!” Tiếng nói khổ sở nghẹn ngào vang lên, thê lương không ngừng quanh quẩn: “Tôi không biết, rốt cuộc thật sự không biết mình đã làm sai điều gì, để anh có thể hận tôi như vậy! Lần lượt cho người khác thay phiên cưỡng bức tôi, thậm chí để người ta tiêm thuốc cho tôi, để tôi dính vào thuốc phiện, sống không bằng chết! Loại cảm giác này làm cho người ta còn tuyệt vọng hơn so với chết. . . . . . Tôi đau đớn muốn sống mà không được, muốn chết không xong. Tại sao? Rốt cuộc anh muốn thế nào mới có thể buông tha hả?”
Vẻ mặt Đường Diệc Nghiêu không chút thay đổi nhìn cô, không lộ bất kỳ xúc động nào. Nỗi thống khổ của cô từ lâu anh đã cảm nhận được, Dương Lưu Vân tự tay tạo ra loại dằn vặt này trong lòng cô!
Dương Lưu Vân ngồi thẳng người, ánh mắt ngừng lại lần nữa trên người anh, ngón tay không nhịn được vuốt ve lỗ kim trên cánh tay, giờ đây cô đã không còn là Dương Lưu Vân ưu nhã cao quý như ngày xưa. Mình bây giờ xanh xao vàng vọt, tinh thần ủ rũ, sức sống đã sắp cạn khô thành bệnh rồi.
“Coi như tôi van anh, để cho tôi chết đi! Cầu xin anh đừng hành hạ tôi nữa. . . . . . Tôi chết rồi, thi thể tùy anh xử lý thế nào cũng được, cho chó hoang ăn cũng chẳng sao . . . . . Chỉ xin anh, hãy để tôi chết!”
“Cô đừng hòng!” Từ trong miệng Đường Diệc Nghiêu lạnh lùng nói ra ba chữ, dứt khoát mà tàn khốc.
“Tôi không muốn sống, quá đau khổ. . . . . . Mọi thứ tôi đều không nhớ, tôi không biết vì sao lại trở nên như vậy, không biết cuộc sống này còn kéo dài bao lâu. . . . . . Tôi thật sự muốn chết. . . . . . Tôi muốn đi tìm cái chết, không ai ngăn được tôi. . . . . .”
“Tôi sẽ không để cho cô chết, cô tuyệt đối không chết được!” Đường Diệc Nghiêu nói ra từng chữ một vô cùng rõ ràng. Hung ác như một cây đao muốn mang cô lăng trì xử tử!
“Tại sao? Hả. . . . . . Rốt cuộc là vì cái gì?” Tâm tình Dương Lưu Vân sụp đổ, gào thét ra ngoài, hai tay ôm lấy đầu, trong mắt hoảng loạn luống cuống và mâu thuẫn, khổ sở tuyệt vọng. . . . . .
Đường Diệc Nghiêu trầm mặc không nói.
“Ha ha. . . . . . Anh không cản được tôi đâu… tôi đi chết đây. . . . . . Anh là ác ma, anh sẽ xuống địa ngục thôi . . . . . . Anh nhất định sẽ xuống địa ngục đấy.”
Dương Lưu Vân cười lên ngu dại, thân thể bắt đầu lảo đảo nghiêng ra ngoài, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, thậm chí thét chói tai, chỉ có Đường Diệc Nghiêu không nói một lời, thờ ơ, ngoảnh mặt làm ngơ, dường như mọi thứ đều không liên quan đến mình.
Dương Lưu Vân, chúng ta đã sớm sống trong địa ngục, sao cô lại không nhớ?
“Ha ha. . . . . . Tôi sẽ ở địa ngục chờ anh . .” Dương Lưu Vân cười ngây dại, lẩm bẩm một câu, tung người nhảy xuống, cả người đơn độc như con thiêu thân lao đầu vào lửa, đoạn tuyệt và dứt khoát. Không chút vấn vươn, không có bất kỳ lưu luyến.
Kết thúc đi, khổ sở hết lần này đến lần khác, đến lúc chấm dứt rồi, tất cả dây dưa, bất kể ai đúng ai sai, cuối cùng cũng kết thúc!
Quá đau khổ, thật không thể tiếp tục được nữa! Không hồi ức, không có quá khứ, không có bất kỳ nguyên nhân nào, chịu đựng giày vò như vậy . . . . . . Thật quá tuyệt vọng, tuyệt vọng đến ngay cả quyền được chết cũng không có.
“Tiên sinh. . . . . .” Tất cả mọi người đều kinh hãi, sợ che mắt không dám nhìn xuống dưới. . . . . .
Vẻ mặt Đường Diệc Nghiêu ngẩn ra, ánh mắt trong phút chốc thất thần, không nghĩ tới cô lại dám nhảy xuống thật. . . Cô thật sự dám nhảy xuống dưới!
Thân thể nát vụn như bươm buớm rơi xuống trong cơn bão tố, rơi trong bùn lầy. Bên tai là tiếng nói nặng nề không chân thật, như trong mơ, khó có thể tin.
Trong không khí dường như tràn ngập mùi vị nhàn nhạt ngai ngái, vẫn còn đọng lại nơi cánh mũi, mơ hồ buồn nôn!
Đường Diệc Nghiêu không đi đến mép sân thượng, bất động đứng tại chỗ, phản ứng kịp, giọng nói trầm thấp: “Còn không mau gọi điện đến bệnh viện. Phải đợi cô ta chết sao?”
“Vâng. . . . . .” Tất cả người giúp việc như chợt tỉnh, hỗn loạn thành bầy kiến, vội vàng gọi điện thoại, hớt ha hớt hải đi xem tình hình rồi lại nhìn cảnh tượng trước mặt.
Chỉ có anh vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, không đi nhìn tình cảnh té xuống bi thảm của cô. Nơi này là lầu ba, nếu như không phải hướng về phía mặt đất, phía dưới có một bãi cỏ, cấp cứu kịp thời có lẽ không chết.
Tiếng nói Bạch Kỳ lướt nhẹ qua tai, đôi tay nắm chặt lại nổi lên gân xanh, hồi lâu rồi chầm chậm buông ra, thở ra một hơi sâu.
Dương Lưu Vân, nếu lần này cô không chết, tôi sẽ bỏ qua cho cô!
**************
Dường như hai ngày nay Liên Phượng Vũ rất bận, luôn cùng Hoàng Hách Nhiên hai người trong thư phòng, hỏi anh cái gì nhưng cũng không chịu nói, Hoàng Hách Nhiên cũng không nói. Ngày qua ngày Ninh Tự Thuỷ chỉ lẳng lặng ở bên cạnh chăm sóc anh, trơ mắt nhìn anh ngày càng gầy đi, sức lực càng ngày càng giảm, thích ngủ nhiều hơn, số lần đau đầu càng thường xuyên hơn nữa, thậm chí hai ngày phát tác một lần.
Mỗi lần như thế, cô đều len lén trốn đi, không dám đến nhìn, không muốn nghĩ nữa, không đi hỏi, hình như như vậy mới có thể giảm bớt một chút sợ hãi trong lòng. Đáng tiếc, không như thế. Một mình ngồi trên xích đu, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong đầu toàn bộ đều là anh đau đớn giãy giụa, bộ dáng bất lực.
Tim co rút đau đớn, cảm giác bất lực nặng nề, gần như muốn dìm chết cô.
Anh có cảm giác như vậy hay không, nhìn người mình quan tâm khổ sở vật lộn, nhìn anh ngày lại ngày gầy đi, tính mạng giống như đồng hồ cát dần dần mất hẳn, lại không có cách gì cứu anh, thậm chí muốn khóc cũng không được . . . . .
Hận mình không có sức, hận mình mang đến cho anh vận rủi, để anh chịu giày vò như vậy, hận đến muốn giết chết mình.
Đôi mắt lặng yên chậm rãi nhắm lại, hai tay nắm thật chặt dây thừng, không biết khóe môi bị cắn rách lúc nào, mùi máu tanh quanh quẩn trong khoang miệng tràn ra.
Ánh mặt trời chiếu trên người nhưng không cảm giác được bất kỳ ấm áp nào lại lạnh lẽo phát run. Không biết Hoàng Hách Nhiên đứng trước mặt bao lâu, nhìn mình bao lâu, anh mở to mắt đứng phía trước, bóng dáng chồng lên hình bóng anh.
“Anh ấy đã ngủ.”
“Ừ, ” Hoàng Hách Nhiên gật đầu: “Anh ấy. . . . . . Không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.”
Ninh Tự Thuỷ mặt không chút thay đổi, trong lòng kịch liệt run rẩy. Lời của anh vô tình như một người cầm dao găm hung hăng xâu xé tim cô. Giọng nói khàn khàn tàn nhẫn làm sao, tại sao phải nhẫn tâm nói ra sự thật như vậy.
Nếu như không biết, có lẽ còn có thể tiếp tục lừa gạt chính mình!
“Cô hãy chăm sóc anh ấy nhiều hơn, muốn nói gì, bây giờ nên nói cho anh ấy biết. . . . . .” Ánh mắt sâu thẳm của Hoàng Hách Nhiên di chuyển về phía cô, thấy cô mấy ngày nay không bình thường.
Ninh Tự Thuỷ gật đầu, thì thầm: “Được.”