Hôn Nhân Thú Vị

Chương 20


Đọc truyện Hôn Nhân Thú Vị – Chương 20

– Yến… Yến… khách gọi bún nãy giờ sao con chưa làm hả.

– Ơ, dạ đây mẹ..

– Nè, làm sai rồi, hôm nay con sao thế hả.

– Mẹ, mẹ bán đi, con ra ngoài có chút việc.

– Nè, đi từ từ thôi con…

Nó leo lên con xe điện của nó chạy về nhà chồng tìm thằng Quân. Nó đi về nhà mẹ nó gần 1 tuần rồi mà thằng Quân vẫn ko liên lạc gì với nó. Họ nói mà, vợ chồng với nhau hết tình sẽ còn nghĩa, nhưng với nó, tình nghĩa gì nó cũng còn dành cho thằng Quân nhiều lắm.

Dựng con xe điện ngoài sân, nó phi ngay vào nhà.

– Ba ạ, Quân có nhà ko ba.

– Ko, ba đi làm mấy nay có thấy nó đâu.

– Ba à, con có chuyện này muốn nói.

– Chuyện gì sao mà lấm la lấm lét vậy con.

Nó nhìn trước ngó sau xem có mẹ chồng nó ở nhà hay ko. Vì chuyện này nó ko thể để mẹ chồng nó biết được, sợ bà sẽ sốc mà tái bệnh lại mất.

– Ba, con nói chuyện này ba phải thật bình tĩnh nghe ba.

– Có chuyện gì mà căng thẳng vậy con.

– Quân… Quân… nó bị nghiện ba à.

Ba chồng nó như chết đứng, tin nó vừa báo khác gì sét đánh làm tim ông nhói đau. Làm sao ông chấp nhận được khi thằng con ngoan hiền của ông lại vướng vào chất cấm đó.

– Con.. con nói gì vậy Yến, giỡn vậy ko vui đâu con.


– Con nói thật, mấy tháng rồi ba. Tụi con đã tự đi cai nghiện cho Quân nhưng ko thành. Giờ con chỉ còn nhờ vào ba giúp mà thôi.

– Được rồi để ba tính.

Ba chồng tôi lấy điện thoại gọi cho ai đó.

– Alo, chị 2 hả, em đây.

[…]

– Có chuyện này em muốn nhờ chị.

[…]

– Vợ em có hỏi thì chị nói chị ốm, nên nhờ vợ em về ở với chị vài tháng nghe.

[…]

– Em giải thích sau, mà cũng ko có gì đâu. Vậy nha c, em cảm ơn.

Cất điện thoại đi rồi nó và ba chồng nó bàn kế hoạch giải cứu thằng Quân.

…..

Thằng Quân đứng trước cổng nhà, thấy đèn trong nhà đã tắt hết, có lẽ mọi người ngủ rồi.Con đường vắng người qua lại. Hắn định dắt xe đi, nhưng ko hiểu sao hắn lại ko đi nữa, dắt xe vào nhà. Hắn thấy ba hắn nằm ngủ trên tấm phản ngoài phòng khách, hắn suy nghĩ gì đó mà nhìn ba hắn 1 lúc rồi bỏ lên phòng.

Cánh cửa mở ra, con Yến phi ngay vào ôm chầm lấy hắn.

– Quân ơi Quân, tao nhớ mày quá, sao mày ko nhớ mẹ con tao à, con Bơ gọi ba suốt.

Thằng Quân cũng ôm nó, thở dài.

– Nhớ, nhớ mẹ con mày lắm, nhưng tao ko dám tìm mẹ con mày.

– Lit pẹ mày, nhớ thì phải tìm chứ.

Thằng Quân đẩy nó ra, rồi lại lục trong cặp đưa cho nó tờ giấy.

– Đơn… đơn ly hôn tao ký rồi, mày… mày đi tìm hạnh phúc khác đi, đừng chôn vùi thanh xuân vì thằng nghiện như tao.

Nó xé tan tành tờ đơn.

– Đéo, mày nên nhớ tao mới có quyền bỏ mày.

– Nhưng… nhưng.. tao…

– Nhưng cái đéo.

Nó lại tới ôm chầm lấy thằng Quân.

– Mình bắt đầu lại đi Quân, mình sẽ cai lại nghiêm túc.

Thằng Quân lại hắt tay nó ra lần 2, vò đầu vò tai, vẻ bất lực ngồi xuống nệm.

– Ko được, tao ko làm được, dù đã cố nhưng ko được.


– Mình cố gắng chút là được mà Quân.

– Cố làm gì khi tương lai tao đã mất, tao ko còn hi vọng gì nữa, tao tự ti vào bản thân tao… tao…

Cơn nghiện lại lên, hắn thấy mệt mỏi, ngáp dài. Hắn bò vào trong cặp lấy ra 1 mớ kim tim và 1 gói bột trắng.

Hắn lết vào 1 góc kéo tay lên, tay hắn có nhiều vết tim. Con Yến nhìn thấy hắn mà tim như bị bóp nghẹn. Còn đâu thằng Quân hiền lành yêu vợ thương con của nó nữa, giờ đây người hắn nhìn thấy là 1 kẻ ốm yếu xanh xao, đang vã ra vì thuốc.

Con Yến chạy lại giựt cái tim đi, chạy ra ngoài.

– Ba ơi, ba.. ba ơi…

Ba chồng nó chạy lên.

– Quân đủ rồi, dừng lại đi con.

Thằng Quân ngáp ngắn ngáp dài.

– Ba… ba biết rồi sao. 1 lần này thôi ba, 1 lần này thôi…

– Ko được, con đang đi vào con đường chết đó.

– Con xin ba… con vã lắm rồi… 1 lần này nữa thôi.

Ba chồng nó và nó chạy lại kẹp tay Quân kéo vào phòng. Con Yến cứ khóc suốt, nhìn thằng Quân thế này nó chỉ muốn đưa mịa cây kim cho hắn cho rồi, xong 1 phát này rồi lại cai sau.

Thằng Quân bị trói gô lại, vật vã lăn lóc, mồ hôi vã ra, nước miếng cũng vã ra. Nó liếc thấy ba chồng nó đang bất lực lắm, vẻ muộn phiền in rõ trên gương mặt của ông.

…..

Qua cơn nghiện thằng Quân ngủ được 1 giấc, mở mắt ra vẫn là trần nhà quen thuộc. Nhưng trong phòng hắn vẫn đang có con Yến và ba hắn nữa.

– Quân, Quân mày thấy sao rồi.

– Tao… tao…

Ba hắn nhỏ nhẹ nhìn vào hắn.

– Phải cai con à, nhất định phải tránh xa thứ độc hại đó, con còn ba mẹ, còn vợ con nữa, con hiểu ko?

– Con… con…


– Lần này ba và con Yến sẽ theo con đến cùng. Còn phần quyết tâm là của con nghe Quân.

…..

Lần này ba chồng nó và thằng Quân vào ở hẳn chỗ trung tâm cai nghiện, chứ ko đến trại cai nghiện. Vì ở đây sẽ ko ai biết tên thật của hắn, ở đây hắn sẽ ko bị 1 vết nhơ vào hồ sơ cuộc đời.

Ở đây có nhiều người còn nghiện nặng hơn hắn nữa. Mỗi lần bọn họ lên cơn đều bị kìm lại, họ la ré khóc than, nhiều lúc họ còn chửi rủa và đòi…giết người nữa.

Thằng Quân cũng ko ngoại lệ, nhiều khi hắn la ré ba hắn cũng xót xa lòng lắm. Người làm cha như ông làm sao mà nhìn được cảnh con cái ông đau đớn. Nhưng ông vẫn cố, cố hết mức có thể, nếu ông mà gục ngã trước thì tương lai con trai ông chết ngay tại đây.

Hơn 3 tháng ròng rã, thằng Quân cũng cai được, cũng tái gia nhập được cộng đồng. Ngày con Yến đón nó về, con Yến đã vui mừng khôn xiết. Con Yến chạy lại ngay ôm nó, mừng phát khóc. Đây rồi, đây là Quân của nó, Quân của nó đã về rồi.

…..

Bây giờ ngồi đây, mâm cơm đầu tiên mừng hắn về nhà. Bao nhiêu là món ngon con Yến làm cho hắn ăn, bao nhiêu tình cảm của người vợ đổ vào đó. Hắn lại như xưa, lại ăn uống ngon lành rồi.

Ba hắn bỏ đũa xuống, bắt đầu hỏi han câu chuyện.

– Kể ba nghe, vì sao con lại bị dính vào ma túy.

Thằng Quân cũng ko ngại ngùng mà kể hết. Nghe thằng Quân kể tới đâu, máu chó con Yến nổi lên tới đó. Nó chỉ ước bây giờ gặp mặt con Thùy, chắc chắn nó sẽ vã con Thùy ko trượt phát nào mà cạo nó ko còn sợi lông luôn.

Ba chồng nó hoang mang.

– Vậy làm sao để bắt tụi nó, cứ thế này thì còn nhiều đứa trẻ sẽ bị dụ dỗ.

– Ko dám tố đâu ba, sợ tụi nó sẽ trả thù đó.

– Nhưng cứ để mãi thế này ko được đâu.

Ai cũng trầm tư 1 lúc, rồi con Yến mừng rỡ khi đưa ra được ý kiến sáng suốt. Nó tự thấy mình thông minh quá, ko còn đứa nào thông minh hơn nó. Con Thùy chờ đó, bà sẽ tiêu diệt mày.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.