Đọc truyện Hôn Nhân Thất Bại – Chương 59
Tôi vội vàng bắt xe về nhà, không kịp buông hành lí mà bật TV lên trước tiên, xem tin tức động đất ở thành phố Y.
Trận động đất lần này cấp 7.0, dư chấn kéo dài, từ hình ảnh phóng viên đưa tin ở hiện trường có thể thấy nhà ở trong khu động đất sụp đổ, quốc lộc và cầu cũng sập, điện nước, các thiết bị thông tin liên lạc đã bị hư hại nghiêm trọng.
Vì Y là vùng núi, động đất kéo theo sạt lở, xe chạy vào đó vô cùng khó khăn.
Nghĩ đến Cố Dung Dịch cũng phải đến nơi nguy hiểm như vậy, tim tôi như treo trên cổ họng, nghẹn lại, thế nào cũng không trôi.
Điện thoại Cố Dung Dịch vẫn kông có tín hiệu, sau cùng chắc bị hết pin, bên kia tắt máy. Tôi chẳng còn tâm trí ăn cơm, mắt lúc nào cũng nhìn lên TV, không bỏ qua bất cứ một hình ảnh nào.
Cuối cùng MC cũng đưa tin về đội cứu trợ từ thành phố C: “Chiều nay, đội cứu trợ gồm 26 người của sở Y tế thành phố C đã xuất phát đến vùng chịu động đất ở thành phố Y. Đội cứu trợ bao gồm bác sĩ ngoại khoa, chỉnh hình, giải phẫu thần kinh, nội khoa, chăm sóc đặc biệt, khoa nhi, khoa gây mê, khoa cấp cứu, khoa bệnh truyền nhiễm, hộ lí và điều dưỡng. Đội cứu trợ mang theo các phương tiện cứu trợ đến vùng bị nạn, dự kiến làm việc trong hai tuần.”
Theo giọng nói của MC, trên màn hình TV xuất hiện hình ảnh đội cứu trợ chuẩn bị xuất phát, tôi mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Cố Dung Dịch. anh ngồi gần cửa sổ, cúi đầu bấm điện thoại. Sườn mặt anh tuấn tú nhã nhặn, dịu dàng điềm tĩnh. Bóng dáng anh chỉ xuất hiện khoảng 2 giây, nhưng 2 giây này lại khắc sâu vào tâm trí tôi.
Khi đó chắc anh đang nhắn tin cho tôi. Nếu lúc ấy tôi không lên máy bay thì tốt biết bao, ít nhất có thể được nghe giọng nói của anh.
Tôi vội cầm lấy điều khiển, không ngừng tua lại bản tin, muốn xem lại hình ảnh, muốn thấy Cố Dung Dịch lần nữa.
Nhớ nhung khắc khoải, tôi nhớ Cố Dung Dịch, nhớ tới mức trái tim đau đớn.
Còn những hai tuần, những hai tuần nữa mới được thấy anh.
Suốt một ngày tôi đều ngồi trước TV, cuối cùng ngủ gục trên sô pha.
Hôm sau là sinh nhật con trai của Tô Vũ Huống Đạt, đúng giờ tôi đến khách sạn. Tô Vũ đã coi tôi là chị đâu tương lai, nên xếp tôi ngồi cạnh ba mẹ Cố Cung Dịch.
Mẹ Cố Dung Dịch vui vì cháu ngoại đầy tuổi, nhưng cũng lo lắng cho Cố Dung Dịch: “Điện thoại cũng không gọi được, không biết nó đã đến nơi chưa, nghe nói bên đó dư chấn kéo dài, không biết có an toàn không.”
Tôi cũng lo lắng nhưng vẫn an ủi bà: “Bác đừng lo quá, Dung Dịch biết tự lo cho bản thân mà, hai tuần nữa sẽ về thôi.”
Tô Vũ bế đứa bé lại. Cu cậu trắng trẻo mập mạp dễ thương vô cùng, cũng có nét của Cố Dung Dịch.
Tôi cười nói: “Đúng là cháu ngoại thì giống cậu, cu cậu này có nét giống Dung Dịch thật đấy.”
Tô Vũ cười nói: “Vậy chị và Cố Dung Dịch cũng phải nhanh nhanh sinh một đứa đi, con của anh chị chắc chắn dễ thương hơn con em. Chị biết không, mặc dù gien em tốt, nhưng thằng cu này lại bị gien xấu mã của ba nó ảnh hưởng.”
Tôi giật giật khóe miệng, cảm thấy Huống Đạt có thể sống nhiều năm dưới sự đả kích của Tô Vũ như vậy đúng là không dễ dàng.
Mẹ Cố Dung Dịch cũng nhìn tôi, cười nói: “Đúng rồi, hai đứa quen nhau lâu vậy rồi, có dự tính gì chưa?”
Tôi nghẹn họng, đành trả lời có lệ: “Đợi Dung Dịch về rồi cháu sẽ bàn với anh ấy.”
Để tránh đề tài này, tôi bế cục bột nhà Tô Vũ lên. Cục bột mập mập mềm mềm, còn thơm mùi sữa, dễ thương làm tôi muốn cắn một miếng.
Cục bột tròn xoe mắt nhìn tôi, đầy ngạc nhiên tò mò.
Đứa trẻ là một sinh mệnh hoàn toàn mới, là biểu tượng của ngây thơ, thuần khiết, biểu tượng của hi vọng.
Ôm đứa bé vào lòng, tôi chợt nghĩ – con của tôi và Cố Dung Dịch liệu có dễ thương như vậy không?
Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con với Cô Dung Dịch, nhưng ngay lúc này đây tôi lại rất muốn có thêm đứa.
Một đứa con của tôi và Cố Dung Dịch.
Bỗng nhiên Huống Đạt chay tới, ánh mắt mang theo hoảng hốt chưa từng có: “Vừa nãy bệnh viện gọi tới, nói … nói…”
“Nói gì vậy?” Tô Vũ giục.
Huống Đạt cắn răng: “Nói xe chở đội cứu trợ của Dung Dịch vào núi bị tai nạn, xe rơi xuống sông, người trên xe sống chết không rõ.”
Lời của cậu ấy giống như đạn pháo oanh tạc, trong chớp mắt đánh tan hồn phách của tôi.
Xung quanh vang lên rất nhiều tiếng động, có tiếng bát đũa rơi vỡ, có tiếng khóc, có tiếng khuyên ngăn.
Những tiếng động ấy dường như cách tôi thật xa, xa giống như trong mộng ảo.
Đây là mộng ư? Hay vẫn là hiện thực? Tôi không thể xác định được.
Tôi bám vào bàn đứng dậy, không biết đứng bao lâu, Huống Đạt gọi tôi: “Ninh Chân, đưa con cho tôi đi, chị mau ngồi xuống trước đã.”
Tôi tỉnh lại, nhìn cục bột trong lòng, thằng bé nhìn tôi mếu máo, ‘oa’ một tiếng khóc ầm lên.
Tôi nghĩ, chắc mặt tôi bây giờ khó coi lắm, dọa thằng bé khóc rồi.
Sau đó tâm trạng tôi luôn hoảng hốt, chỉ nhớ mình vẫn luôn an ủi cha mẹ Cố Dung Dịch, lặp đi lặp lại câu: “Anh ấy không sao hết, chắc chắn không sao.”, nhưng những lời đó không thể chạm vào lòng mình được.
Truyền thông cũng nhanh chóng đưa tin, nói đã tìm được mấy thi thể người bị nạn trên sông, đang xác nhận thân phận.
Nhà họ Cố như rơi vào mây mù đen.
Tối, Tô Vũ và Huống Đạt không ngừng gọi điện hỏi tin tức, cha dượng Cố Dung Dịch vẫn luôn chú ý tin tức trên TV, còn mẹ Cố Dung Dịch đau buồn nằm trên giường.
Đến khuya vẫn không có tin gì. Chờ mẹ Cố Dung Dịch ngủ rồi, tôi về khu chung cư, nhưng không về nhà mình mà đi lên nhà Cố Dung Dịch. tôi và Cố Dung Dịch có chìa khóa nhà nhau, lúc trước tôi hay nhân lúc anh đi làm mà vào nhà nấu canh cho anh.
Mở cửa, chỉ thấy trong phòng tối đen, lạnh lẽo bao quanh. Tôi bật hết đèn trong nhà, nhưng nỗi cô quạnh kia vẫn không tan biến.
Trước đây tôi luôn cảm thấy nhà Cố Dung Dịch lúc nào cũng ấm áp, mà bây giờ mới hiểu, thứ ấm áp không phải ở nhà anh, mà chính là anh.
Bây giờ anh đi rồi, ấm áp cũng không còn nữa,
Tôi chợt thấy bức bối khó chịu, đi ra ban công. Cúi đầu xuống là có thể thấy ban công nhà tôi.
Bên tai vang lên cuộc nói chuyện…
“Ninh Chân, ruốt cuộc thì em có đồng ý hay không.”
“Đồng ý cái gì?”
“Đồng ý qua lại anh.”
“Tôi đang uống rượu, đừng nói chuyện với tôi.”
“Nếu như em không đồng ý, anh sẽ… Hàng ngày sẽ vứt bùn xuống sân phơi nhà em.”
Lúc trước anh đứng ở chỗ này đe dọa tôi. Mà câu đe dọa ấy lại là câu nói ngọt ngào nhất mà tôi từng nghe được.
Cố Dung Dịch, Cố Dung Dịch, Cố Dung Dịch…
Tôi thầm gọi tên anh, trong lòng như có cả khối đất nghẹn lại, khó chịu muốn nổ tung.
Sợ hãi dày vò càng kéo theo nhiều kí ức đau buồn, tôi rời khỏi ban công, đi vào phòng ngủ. Mở tủ quần áo của anh ra, bên trong hơi bừa bộn. Cố Dung Dịch là người thích sạch sẽ, đây chắc là khi anh nhận được thông báo đi cứu viện, từ bệnh biện chạy về tranh thủ dọn đồ nên mới bừa bộn như thế. Tôi cầm từng món đồ treo lên gọn gàng cho anh, mỗi bộ quần áo đều mang theo mùi vị của anh. Treo rồi treo, tim tôi nhói lên từng cơn. Không kìm được ôm lấy áo khoát của anh, tựa như đang ôm Cố Dung Dịch.
Bàn tay chợt chạm vào đồ vật gì đó, tôi lấy ra, đó là một chiếc hộp nhung màu đen. Khoảng khắc mở nắp hộp ra, nước mắt rơi xuống.
Trong hộp, một chiếc nhẫn kim cương nằm im lặng lẽ.
Tôi nhớ áo khoát này Cố Dung Dịch mặc trong ngày đi ăn ở nhà hàng Tây, hôm ấy, quả nhiên anh định cầm chiếc nhẫn này cầu hôn tôi.
Nhưng chính tôi lại dùng hành động nói cho anh, rằng tôi yêu sự nghiệp hơn yêu anh.
Đêm ấy về nhà, nhìn thấy chiếc nhẫn này anh sẽ có cảm giác thế nào? Tôi sẽ không bao giờ hiểu được.
Nước mắt từng giọt rơi xuống nhẫn, cắt qua mặt kim cương thành từng mảnh nhỏ, tựa như trái tim của tôi.
Tôi chưa bao giờ hối hận đến thế – tại sao lúc trước không đồng ý? Tại sao còn muốn theo đuổi sự nghiệp của mình? Tại sao phải đến bước cuối cùng này mới tỉnh ngộ?
Sợ hãi kết băng trong từng mạch máu của tôi – có thể tôi đã vĩnh viễn mất đi Cố Dung Dịch.
Mất đi người đàn ông yêu tôi và cũng là người tôi yêu say đắm.
Con người luôn khờ khại như thế đấy, phải đến khi mất đi mới hiểu được trân trọng. Tôi thảng thốt nhận ra, thứ mà mình có thể mất đi, sẽ mãi mãi không tìm lại được nữa.
Tôi cầm nhẫn, ngồi bệt trên nền nhà, khóc như mưa.
Từ khi đội cứu trợ của Cố Dung Dịch gặp nạn đến nay đã hai ngày, nhưng vì thông tin gián đoạn nên bên kia chưa thống kê được danh sách thương vong chính xác. Suốt hai ngày qua tôi cũng không chợp mắt. Đến ngày thứ ba, tôi quyết định – tôi muốn đi tìm Cố Dung Dịch.
Cứ tiếp tục chờ thế này, tôi sẽ điên mất. Mặc kệ anh sống hay chết, tôi cũng phải đi tìm.
Tôi mặt dày gọi cho Vu Viễn, nhờ anh ta giúp, cho tôi lấy thân phận phóng viên đi vào vùng động đất.
Vu Viễn đồng ý giúp tôi, trước khi cúp máy anh ta thở dài nói: “Anh chàng ấy được em thật lòng yêu như vậy, anh thật sự hâm mộ anh ta.”
Tôi không nói gì.
Nhưng tôi biết chắc, nếu hôm nay đổi lại là tôi không biết sống hay chết, thì Cố Dung Dịch cũng sẽ giống như tôi, không màng nguy hiểm đi tìm tôi.
Đó là điều Vu Viễn không biết – mà đây cũng là nguyên nhân tôi chọn Cố Dung Dịch chứ không chọn Vu Viễn.
Cho dù toi cố gắng thế nào, thì lòng Vu Viễn vẫn cách tôi muôn trùng.
Tình cảm giữa hai người có thể kéo dài, nói theo tâm linh thì là do duyên phận, còn nói theo thực tế là do thái độ.
Nếu một người nghiêm túc trong tình yêu, còn một người chỉ coi nó như trò chơi, thì dù có bên nhau cũng chỉ là một đoạn duyên ngắn ngủi, không thể lâu dài.
Tôi và Cố Dung Dịch có thể bên nhau, là bởi trong lòng tôi đều trân trọng tình cảm.
Chúng tôi luôn nghiêm túc, luôn quý trọng nó.
Tôi thu dọn đồ đạc, ngòi trên xe của đài truyền hình, bắt đầu đến vùng động đất. Tôi biết đoạn đường này sẽ có muôn vàn nguy hiểm, không phải tôi không sợ hãi, chỉ là những nỗi sợ ấy chẳng thấm vào đâu so với Cố Dung Dịch trong lòng tôi.
Toi có rất nhiều điều muốn nói với anh.
Tôi muốn nói cho anh biết, rằng tôi quyết định quay về.
Tôi muốn nói cho anh, chúng ta kết hôn đi.
Tôi muốn nói cho anh, chúng ta sinh em bé đi.
Nếu tôi còn có cơ hội để nói cho anh biết…