Hôn Nhân Thất Bại

Chương 53


Đọc truyện Hôn Nhân Thất Bại – Chương 53

Rất nhanh đồ ăn đã được nướng chín.

Cố Dung Dịch biết tôi thích ăn cay, cố ý quét nhiều ớt trên cánh gà, rồi giống như hiến báu vật mà đưa cho tôi.

Vì ở đây chỉ có mình hai chúng tôi là người yêu, cho nên các đồng nghiệp còn lại đều trêu ghẹo, hùa nhau nói: “Bác sĩ Cố à, đừng có thấy sắc quên bạn nha, bọn tôi vẫn đói meo này.”

Cố Dung Dịch cười đáp: “Tự thân vận động đi, cơm no áo ấm, ai bảo mấy người không mang theo người nhà?”

Những người còn lại đều cười, chỉ mình Vạn Quyên vẫn đen mặt, giống vỉ sắt đang đặt trên than nướng vậy.

Chợt có người hỏi: “Bác sĩ Cố định bao giờ kết hôn?”

Câu này chỉ hỏi cho vui thôi, mọi người không cho là thật. Nhưng ngay lúc này Vạn Quyên bỗng ngẩng đầu lên, hỏi: “Đúng rồi, như chị Ninh có con riêng, lại kết hôn với bác sĩ Cố chưa lập gia đình, không biết chính sách quy định thế nào nhỉ? Còn mang thai lần 2 được không?”

Câu này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trầm xuống.

Các đồng nghiệp của Cố Dung Dịch đều biết chuyện của tôi, nên khi trêu đùa thường tránh nói những chuyện liên quan tới li hôn. Mà bây giờ Vạn Quyên lại thẳng thừng chọc vào vết thương của tôi và Cố Dung Dịch như thế, rõ ràng muốn cho tôi phải xấu hổ.

Vạn Quyên không che giấu suy nghĩ của mình, nhìn chằm chằm tôi, giống như muốn gây chiến.

Tôi cũng không bình tĩnh được, rất muốn đấu khẩu với cô ta một trận. Nhưng dù sao xung quanh đang có đồng nghiệp của Cố Dung Dịch, tôi không muốn làm anh khó xử.

Hơn nữa, Vạn Quyên nói như thế đã làm mọi người có ác cảm với cô ta, tôi đấu đá với cô ta chỉ tổ tự hạ thấp bản thân mình xuống.

Trăm hại mà không một lợi, tốt nhất nên mỉm cười đáp lại, còn được mang danh hiền lành.

Đang nén cơn giận, bỗng Cố Dung Dịch mở miệng: “Dù sao kế hoạch của chúng tôi là, chỉ cần không vi phạm chính sách kế hoạch hóa gia đình của nhà nước, được sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.”

Lời này thành công làm dịu bầu không khí, cũng khẳng định tầm quan trọng của tôi trong lòng Cố Dung Dịch.

Một đồng nghiệp nam bên cạnh nói đùa: “Được sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu? Ái chà, bác sĩ Cố anh nên kiềm chế một chút, phải chú ý thân thể.”


Nói xong, mọi người lập tức cười ầm lên.

Bữa ăn lại tiếp tục vui vẻ.

Trong tiếng cười, Cố Dung Dịch lặng lẽ nắm tay tôi, cho tôi một ánh mắt dịu dàng, lòng tôi như có mặt trời sưởi ấm.

Vạn Quyên cười gượng gạo, có lẽ không muốn nhìn bọn tôi thắm thiết nữa, xoay người đi toilet. Lúc này Cố Dung Dịch cúi đầu nói với tôi câu “Anh đi xử lí chút chuyện”, sau đó đi theo.

Tôi biết Cố Dung Dịch muốn đi nói chuyện với Vạn Quyên, mặc dù tôi vô cùng tò mò, nhưng vẫn ngồi im tại chỗ chờ đợi.

Có câu nói – phụ nữ thông minh đối phó với đàn ông, còn phụ nữ ngu ngốc mới đối phó với phụ nữ.

Thật ra việc thắng thua trong cuộc chiến giữa tôi và Vạn Quyên đều do Cố Dung Dịch quyết định. Vậy nên dù cho tôi có dùng hết âm mưu thủ đoạn đi đối phó với Vạn Quyên thì cũng chẳng có tác dụng gì. Mà Vạn Quyên cũng giống như vậy.

Muốn chấm dứt cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, rất đơn giản – chỉ cần người đàn ông ra mặt dập tắt hi vọng của một trong hai người phụ nữ kia thôi.

Nhưng có rất nhiều người đàn ông không làm thế, bởi vì bọn họ thích hưởng thụ cảm giác được nhiều phụ nữ yêu thương tranh giành mình.

Thế nên mỗi khi tôi thấy hai người phụ nữ ghen tuông vì một gã đàn ông nào đó, tôi đều khinh bỉ tâm lí biến thái của gã kia.

“Anh không liên lạc với cô ta, là tự cô ta tìm đến anh.”

“Anh yêu em, nhưng cô ta cứ bám lấy anh như thế, anh biết làm sao đây?”

Thật ra người đàn ông chỉ cần nghiêm túc nói một câu: “Tôi đã có bạn gái, và tôi rất yêu cô ấy, vậy nên sau này đừng bám theo tôi nữa, cô đang làm phiền tôi đấy.”

Chỉ cần một câu như vậy thôi, thế giới của anh ta sẽ thanh bình.

Nhưng bọn họ không nói, không phải vì họ không nghĩ ra được, mà vì không muốn nói.


Bởi vì nói ra sẽ chẳng hưởng thụ được cái thứ tình cảm mờ ám giả dối kia nữa.

Tôi thầm nghĩ, lần này đi cắm trại đúng là có ý nghĩa thật, ít nhất tôi cũng hiểu rõ được tâm tư của Cố Dung Dịch—— Vạn Quyên đã thẳng thừng như thế, nếu Cố Dung Dịch vẫn im lặng không có hành động gì, vậy chứng tỏ anh rất muốn hưởng thụ thứ tình cảm mờ ám của Vạn Quyên.

Tôi biết, thứ tình cảm mờ ám kiểu ấy thường gặp rất nhiều trong cuộc sống. Nước quá trong thì không có cá, thế nên tôi cũng không yêu cầu nửa kia của mình phải tuyệt giao với những người khác phái. Nhưng với những người không kiêng dè muốn khích bác tôi như Vạn Quyên, nếu Cố Dung Dịch vẫn không ra tay, thì tôi sẽ phải thất vọng về anh, và sẽ xem lại tình cảm giữa tôi và Cố Dung Dịch một lần nữa.

Dù sao đã sống thì phải sống cho đàng hoàng, phải suy nghĩ cho cảm nhận của đối phương.

Một lát sau Cố Dung Dịch quay lại.

“Xử lý xong rồi à?” Tôi hỏi.

“Ừ.” Anh ôm vai tôi, nói khẽ: “Xử lí tận gốc.”

Sau đó tôi thấy Vạn Quyên cúi đầu quay lại, đôi bắt ửng đỏ, có vẻ như mới khóc.

Tôi nghĩ, chắc hẳn Cố Dung Dịch đã nói nặng lời.

Trong chuyện tình giữa ba người, chắc chắn phải có một người bị tổn thương, nếu không phải Vạn Quyên, thì là tôi.

Quả nhiên, sau khi Cố Dung Dịch “Xử lý” xong, Vạn Quyên không còn nói ra những lời khiêu khích tôi nữa.

Tôi thầm cộng cho Cố Dung Dịch thêm một điểm.

Đêm xuống, nhóm người chúng tôi ngồi trên bãi cỏ mềm, giữa mùi cỏ thơm và hương đất nồng nàn, ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên cao, bắt đầu chơi trò ‘nói thật hay mạo hiểm’.

Đến lượt tôi, tôi chọn nói thật.

Anh chàng ra câu hỏi khá tốt bụng, chỉ hỏi: “Cô và bác sĩ Cố quen nhau thế nào?”


Mọi người đã chuẩn bị tinh thần nghe một chuyện tình đầy lãng mạn, nhưng tôi lại thật thà trả lời: “Khuya rồi mà anh ấy và bạn gái cũ vẫn còn cãi nhau, ném gì đó khiến tôi thức giấc, tôi gõ cửa góp ý, thế là quen nhau.”

Mọi người giật giật khóe môi: “Thật… thật là một sự mở đầu vi diệu.”

Đến lượt Cố Dung Dịch, anh cũng chọn nói thật.

Anh chàng ra câu hỏi muốn vãn hồi không khí lãng mạn vừa nãy, bèn hỏi: “Anh nhận ra mình thích Ninh Chân là từ khi nào?”

Cố Dung Dịch suy nghĩ thật lâu, sau đó nghiêm túc trả lời: “Có một lần tôi nói với cô ấy là tôi muốn uống canh gà, cô ấy liền mua một con gà rồi tự làm thịt. Một tay cô ấy giữ chặt con gà, tay kia cầm dao phay, nhìn cổ gà rồi giơ tay chém. Khi ấy tôi chợt thấy người phụ nữ này thật mạnh mẽ, vậy là thích thôi.”

Nghe tới đây, mọi người đã hoàn toàn hết hi vọng tìm kiếm chuyện lãng mạn từ chúng tôi.

Về đêm nhiệt độ trên núi hạ xuống rất thấp, nửa đêm ai nấy về lều của mình.

Đoàn người chúng tôi mang theo ba cái lều trại, hai nam hai nữ ngủ riêng hai cái lều, cái còn lại để cho tôi và Cố Dung Dịch.

Mặc dù tôi và Cố Dung Dịch ở lầu trên lầu dưới, sống gần nhau, nhưng đã lâu như vậy rồi mà chúng tôi vẫn chưa ngủ chung giường bao giờ hết, thế nên tôi thấy hơi hồi hộp.

Dưới chăn, tay tôi và tay anh dựa sát vào nhau, cũng nảy sinh phản ứng giữa nam và nữ. Không hiểu tại sao, bình thường chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói mà bây giờ cả hai đều im lặng, không ai nói câu nào.

Trong không gian nhỏ hẹp, im lặng là một chuyện tạo sự xấu hổ cho hai bên, tôi không chịu được nữa, hắng giọng: “Em nói này, anh bắt đầu thích em ấy, thật sự là vì thấy em giết gà à?”

Cái này cũng thật biến thái, tôi nghi ngờ Cố Dung Dịch là người có tính bạo lực ngầm.

“Đương nhiên không phải.” Cố Dung Dịch đáp.

“Vậy anh thấy thích em từ khi nào?” Tôi vội hỏi.

Cố Dung Dịch xoay đầu lại, đôi mắt trong bóng đêm chợt lóe: “Em hôn anh một cái rồi anh nói cho biết.”

Người đàn ông chưa lập gia đình lại dám đùa giỡn bà mẹ đã có con, tôi vừa cảm thán trời đất đảo điên vừa hôn anh một cái.

Anh thoải mái hưởng thụ, bắt đầu trả lời: “Chắc là lần anh bị sốt, em đến chăm sóc anh làm anh động lòng. Thật ra từ bé anh đã quen với việc tự lo cho bản thân và chăm sóc người khác, nhưng lúc anh bị sốt cũng là khi anh yếu lòng nhất, anh rất mong có ai đó đến chăm sóc. Khi ấy đang mê man một mình, không hiểu tại sao trong đầu lại xuất hiện bóng dáng em. Rồi em đến thật, gõ cửa nhưng anh còn mơ màng nên cứ tưởng là giấc mộng. Sau đó anh tỉnh lại, thấy em ngủ cạnh anh, vậy mới biết là em đến chăm sóc anh thật. Lúc em tỉnh dậy mơ màng nhìn anh, cái dáng vẻ ấy dễ thương vô cùng, anh không kìm được mốn hôn em. Nhưng vừa động thì em lại trốn mất. Kể từ đó, không biết sao anh lại nhớ đến em rất nhiều, mỗi khi nghĩ lại đều không kìm được bật cười, khi ấy anh mới biết, mình thật sự đã thích em.”

Giọng nói của Cố Dung Dịch rất nhẹ, nhưng trong bóng đêm lại vô cùng rõ ràng, từng chữ tựa như chiếc dùi nhỏ đánh vào lòng tôi, tạo nên từng cơn rung động.


Lúc này tôi mới biết – thì ra lần đó không phải tôi nhìn lầm, mà Cố Dung Dịch thật sự muốn hôn tôi.

“Hôm nay anh nói gì với Vạn Quyên vậy?” Tôi vẫn không kìm được tò mò, hỏi.

“Em lại hôn anh một cái đi, rồi anh nói cho em biết.” Cố Dung Dịch lại bắt đầu giở trò xấu xa.

Dù sao tôi cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ, hôn thì hôn thôi.

Chẳng qua nụ hôn này kéo dài khá lâu, đến khi dừng lại thì chúng tôi đều phải thở dốc.

“Anh nói cho cô ấy biết, anh đã coi em là vợ tương lai. Hành vi hôm nay của cô ấy khiến anh cảm thấy cô ấy không tôn trọng em, làm anh rất tức giận. Anh bảo cô ấy đừng có những hành động như thế nữa, nếu không anh sẽ từ mặt cô ấy.” Cố Dung Dịch kể lại.

“Vậy chẳng phải cô ấy đau lòng lắm hay sao?” Tôi cố tình hỏi.

“Đau lòng còn tốt hơn hiểu lầm.” Cố Dung Dịch nói: “Thẳng thắn như vậy cũng tốt, cô ấy không cần nghĩ nhiều nữa.”

Tôi thở dài: “Ai, anh nhìn xem, chúng ta mới bên nhau một thời gian ngắn, mà quanh anh đầy hoa đào hoa huệ như thế, em làm sao yên tâm được chứ.”

“Em cũng có một người đang chờ em đó thôi, anh mới là người không yên tâm thì có.” Cố Dung Dịch nói.

“Anh nói chuyện thì nói thôi, cái tay làm gì đấy?”

Dưới chăn, bàn tay Cố Dung Dịch bắt đầu không an phận.

Tôi cứ tưởng nói vậy là đã cảnh cáo anh, nào ngờ thằng nhóc này còn được đà lấn tới, càng xấu xa hơn, xoay người đè lên tôi.

“Làm cái gì đấy!” Tôi nói: “Anh còn vậy em hét lên đó.”

“Nếu em đành lòng để anh bị mấy chú cảnh sát tóm thì cứ hét đi.” Trong bóng tối, anh cười xấu xa.

Tôi thật sự không đành lòng, một thanh niên đẹp trai ngời ngời như thế, thì dù có xảy ra chuyện gì với tôi đi nữa, cũng là lỗi của tôi.

Nghĩ đến đây, tôi không còn chống cự nữa.

Sau đó chúng tôi cùng chơi trò xấu xa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.