Đọc truyện Hôn Nhân Tàn Khốc Với Chồng Phúc Hắc – Chương 47: Phản Công
Khuôn mặt của Trần Thái Hòa càng tức tối khi nghe Tử Đằng chất vấn.
Ông ta máu nóng dồn lên tới não chỉ thẳng vào mặt Tử Đằng hét lớn: “Mọi chuyện không liên quan nhưng từ trước khi tôi mua viên kim cương của các người thì nhà tôi liên tục xảy ra chuyện.
Lúc trước vẫn còn rất bình thường.
Điều đó chứng minh trang sức của mấy người sản xuất là đồ xui xẻo mang vận xấu cho gia chủ.”
Tử Đằng thong thả ngồi xuống chiếc ghế sô pha sang trọng.
Nhìn qua rất có dáng vẻ của một chủ tịch tập đoàn lớn.
Cô khoanh tay nói: “Nếu như ông nói đá quý chúng tôi sản xuất ra mang lại điềm gở, vậy những người khác thì sao? Mỗi ngày Hoa thị chúng tôi bán cho rất nhiều khách hàng nhưng từ trước đến nay không hề nghe ai phàn nàn gì cả.Tôi còn được biết đa phần trong số ấy có cuộc sống ngày càng sung túc và hạnh phúc hơn.Nếu như số đông đều nói như ông chứng tỏ vấn đề nằm ở chúng tôi.Nhưng nếu như khắp cả trăm nghìn khách mà chỉ có ông gặp vấn đề thì tôi nghĩ ông nên xem lại mình rồi.”
Những lời đanh thép của Tử Đằng khiến những nhân viên có mặt tại đó mát lòng mát dạ.
Còn tên khách khó chịu ấy đã tức lại càng thêm tức nhưng không làm gì được.
“Cô dám nói với tôi như vậy sao? Được lắm”
Ông ta gần từng tiếng.
Tử Đằng vẫn giữ vẻ bình tĩnh vốn có của cô.
Nhân viên mang ra một tách trà nóng, Tử Đằng cầm lên thong thả uống.
“Tỷ tỷ cẩn thận”
Tiếng la của A Hoàn làm Tử Đằng giật mình.
Tên Trần Thái Hòa vì bần cùng nên sinh đạo tặc đã cầm dao lao đến định đâm Tử Đằng đã bị A Hoàn cản lại.
Bàn tay A Hoàn nắm lấy cánh tay của hắn.
Nhưng Trần Thái Hòa cũng không vừa, lực siết cánh tay của ông ta càng mạnh khiến A Hoàn sắp hết sức lực.
Đám nhân viên văn phòng ấy thấy có người hành hung liền hét lớn tìm đường tháo chạy.
Duy lúc đó chỉ có mấy tay bảo vệ chạy lại giúp đỡ A Hoàn lôi tên đó ra ngoài.
Nhưng ông ta nắm cán dao rất chặt nên A Hoàn trong quá trình cản trở đã bị hắn chém một nhát vào tay.
“A Hoàn cẩn thận đó”
Tử Đằng lúc này đã được nhân viên dìu vào trong.
Tử Đằng như bừng tỉnh.
“Cậu bé ấy bị mất máu quá nhiều, chúng tôi đã sát trùng và truyền máu.Bây giờ đã qua thời gian nguy kịch.Nhưng vẫn phải ở phòng cấp cứu theo dõi thêm”
Vị bác sĩ thở phào một hơi vì đã hoàn thành xong một ca khó.
Tử Đằng lúc này cũng giống như vị bác sĩ này, cô thở hắt ra một hơi dài.
Phùng Đức Cường quay sang bác sĩ căn dặn một chút.
Sau đó đến bên cạnh Tử Đằng.
“Bây giờ coi như cũng đã yên tâm một nửa rồi.Em đừng lo lắng nữa”
Phùng Đức Cường lo lắng khi thấy sắc mặt của Tử Đằng tái mét hẳn ra.
Anh tiến đến ôm cô vào lòng: “Em còn chuyện gì phải khó nghĩ nữa sao?”
Tử Đằng nhẹ gật đầu nói: “Đúng vậy.
Chuyện này không hề bình thường chút nào.
Em phải bình tâm suy nghĩ xem mọi thứ rốt cuộc là nguyên do gì.
Từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện này ở Hoa thị.
Nay em mới nhậm chức mà đã xảy ra chuyện như vậy”
“ý em nói là có người nhắm vào em?”
Phùng Đức Cường suy đoán.
Tử Đằng lắc đầu: “Em nhất thời cũng không biết phải diễn tả như thế nào.
Chỉ là chuyện này quá không bình thường..