Đọc truyện Hôn Nhân Sai Lầm – Chương 31
“Tử Mạt, đừng nói lời giận dỗi được không?” Anh rể hốt hoảng, “Anh cũng không ngờ Ngọc Minh lại có thai, nhưng chuyện này thì đã sao? Anh vẫn có thể nói với cô ấy…”
“Không được!” Tôi vội hét lên, vừa phẫn nộ lại tuyệt vọng, “Anh không thể nói chuyện li hôn với chị, anh muốn giết chị ấy sao?”
Khi chưa có con, chị còn không chịu li hôn với anh rể, huống hồ bây giờ đã có thai rồi!
Hơn nữa pháp luật quy định, trong thời gian người vợ mang thai thì người chồng không được đâm đơn li hôn, anh rể là luật sư, lẽ nào ngay cả điều này cũng không hiểu?
“Anh…”
“Anh không được nói!” Tôi đập mạnh xuống bàn, “Tuyệt đối không được cho chị biết chuyện của chúng ta!”
“Thế còn chúng ta thì sao?” Anh rể có hơi sụp đổ, giơ hai tay ra, nhưng rồi lại bất lực, “Tử Mạt, anh không yêu Ngọc Minh, người anh yêu là em, anh không thể có lỗi với em, anh muốn ở bên em!”
“Đợi kiếp sau đi.” Tôi cười đau khổ, “Kiếp này là không thể rồi.”
Anh rể vội chồm lên: “Em nói cái gì? Cái gì mà kiếp sau? Kiếp này nếu không được ở bên em thì anh còn sống làm gì nữa?”
Tôi đau lòng nhìn anh.
“Em chờ đó!” Anh rể đứng dậy định bước đi, “Giờ anh sẽ đi nói với Ngọc Minh, li hôn với cô ấy, kết hôn với em!”
“Anh đi đi.” Tôi ngồi yên bất động, cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, chẳng thiết sống nữa, “Nếu anh nói muốn li hôn với chị thì em sẽ chết.”
Anh rể lập tức dừng lại, trợn mắt nhìn tôi, hơi thở gấp gáp.
Ban đầu, anh rể vẫn nuôi một chút hi vọng, nghĩ rằng có lẽ do chị tôi quá muốn có con nên mới bị nhầm lẫn, nhưng khi tôi và anh rể đưa chị đến bệnh viện làm kiểm tra kĩ lưỡng thì xác nhận, chị đúng là có thai, sắc mặt anh rể lúc này thật sự vô cùng khó coi.
Lúc trước, ở trước mặt của chị, anh ấy luôn che giấu rất giỏi, thế nên chị tôi trước nay không bao giờ nghi ngờ tôi và anh rể, nhưng giờ đây việc chị mang thai là một cú sốc quá lớn đối với anh rể, khiến anh ấy hoàn toàn không thể che giấu được nữa.
“Thiên Phi, anh sao thế, không vui sao?” Chị vì chuyện mang thai mà luôn phấn khích, mặt đầy mồ hôi, đến lúc này mới phát hiện vẻ bất thường của anh rể, liền thấy bất an.
Tim tôi căng thẳng đến mức muốn nhảy ra ngoài, sợ anh rể trong lúc kích động sẽ nói ra những lời đáng sợ, liền cười nói: “Anh rể sao có thể không vui? Đây là con của hai người mà, mẹ chồng chị mà biết chắc cũng sẽ vui lắm.”
“Chị đã gọi điện báo cho mẹ rồi, còn gọi cả cho mẹ mình nữa, cả hai đều rất vui, dặn chị phải yên tâm dưỡng thai.” Chị quay sang nhìn anh rể rồi rụt rè nói: “Thiên Phi, mấy hôm nay anh cứ làm sao ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Anh rể hít một hơi thật sâu: “Ngọc Minh, anh…”
Tôi liền ngồi vào giữa chị và anh rể rồi tranh nói: “Chị à, để em nói, anh rể đang lo cho sức khỏe của chị.”
“Tử Mạt…”
Có chiếc sô pha che chắn, tôi đưa tay ra sau cấu thật mạnh vào bàn tay anh rể: “Chị, em đã nói rồi, chị bị sảy thai nhiều lần nên thành tử cung rất mỏng, e là không thể chịu được việc có thai nữa, vì thế anh rể rất lo sức khỏe của chị lại có vấn đề, em cũng cảm thấy hiện giờ chị mang thai là rất nguy hiểm, chị có nên suy nghĩ lại…”
“Chị không sao, chị chắc chắn sẽ làm được!” Chị liền lập tức đảm bảo, “Em cảm thấy em chẳng có vấn đề gì cả, em sẽ dưỡng thai thật tốt, lúc nãy lúc đi siêu âm, bác sĩ không phải đã nói đứa bé rất khỏe sao? Thiên Phi, anh không cần lo lắng.”
Tôi cảm thấy mình cấu vào tay anh rể rất mạnh, móng tay chắc có khi đã xuyên vào thịt anh ấy, nhưng anh ấy chẳng kêu một tiếng nào, hệt như một người câm vậy.
“Thiên Phi, em biết anh lo cho em, nhưng nếu em không sinh được cho anh đứa con này thì cả đời em sẽ hối hận, em sẽ cẩn thận, thật đấy.” Chị thấy anh rể không nói gì thì liền muốn bật khóc.
“Chị à, chị cũng đừng bi quan quá, như vậy không tốt cho sức khỏe.” Tôi khẽ lắc tay chị, “Anh rể chỉ là lo lắng cho chị thôi chứ không có ý gì khác, nhưng chị nhất định phải để ý thật kĩ sự thay đổi của sức khỏe, nếu có gì phải đến bệnh viện ngay, tuyệt đối đừng để có sơ suất, chị biết chưa?”
Anh rể lập tức mở miệng: “Ngọc Minh, tuy anh rất phản đối việc em mạo hiểm tính mạng để sinh con cho anh, nhưng nếu em đã muốn thì phải thật cẩn thận, nếu có nguy hiểm gì thì phải bỏ đứa bé ngay, chuyện này không cần thương lượng.”
Tôi chợt có một suy nghĩ tàn nhẫn, có lẽ anh rể đang mong chuyện như vậy xảy ra, thế thì chị sẽ không cần sinh đứa con này nữa.