Bạn đang đọc Hôn Nhân Ngọt Ngào Ông Xã Siêu Cấp Cưng Chiều – Chương 7
Chương 7: Một đứa con gá chỉ biết gây họa
Cô bị sao vậy?
Cố Tân Tân sốt ruột.
“Cố Lâm Hàn, anh nhìn xem, suy cho cùng Vu Tịch cũng là một cô gái, anh xem anh dọa cậu ấy sợ muốn nôn rồi này.”
Sắc mặt của Vu Tịch đúng là không tốt lắm, quan trọng chính là, cô nhớ tới trong phim truyền hình thường diễn, mang thai sẽ nôn nghén.
Xát, nếu để cho người thấy cô nôn nghén mà phát hiện ra cái gì, vậy thì cô còn mặt mũi nào gặp lại đám cô chiêu cậu ấm này nũa.
Con mắt Vu Tịch giật giật, nói thẳng, “Tôi không thoải mái, về nhà trước nhé, các cậu cứ tổ chức sinh nhật đi.”
Sau đó cô đẩy Cố Lâm Hàn ra.
Sắc mặt Cố Lâm Hàn hơi biến hóa, nhìn thấy vẻ mặt có chút không bình thường của cô, anh lập tức bắt lấy cổ tay cô lại, “Vu Tịch, cô.
.
.”
Vu Tịch liền sốt ruột, tay giơ lên trực tiếp tát ào gương mặt của anh một cái, “Tên khốn, anh cách xa tôi một chút.”
Nói xong cô bỏ lại chúng ta, chạy ra ngoài.
.
.
Cố Lâm Hàn đứng ở đó, con ngươi màu nâu hiện lên mấy phần ánh sáng nhạt, như là nghĩ đến cái gì đó, anh trực tiếp cầm quần áo lên, đi ra ngoài theo cô.
Cố Tân Tân thấy vậy thì nghĩ, Vu Tịch này thật sự ra tay đánh người ư.
Cô sợ ông nội này đuổi theo đánh lại, bèn giữ chặt anh nói, “Cố Lâm Hàn, được rồi, hôm nay cảm xúc của Vu Tịch không tốt, anh còn không biết tính tình cậu ấy sao, đừng đuổi theo cậu ấy làm gì.”
Cố Lâm Hàn nhíu mày nhìn bên ngoài, đẩy tay Cố Tân Tân ra, khăng khăng đuổi theo.
.
.
Lần này, đám bạn bè đứng ở chỗ này phiền muộn.
Cố Tân Tân quay đầu nhìn Hạ Tử Minh, “Này, anh mau đuổi theo đi, anh ấy sẽ không ra tay đánh Vu Tịch đó chứ.”
Hạ Tử Minh im lặng buông tay, “Được rồi, hai người bọn họ có đánh nhau thật, ai ăn thiệt thòi còn chưa chắc đâu, phần tử bạo lực Vu Tịch kia, trước kia bọn họ cũng không phải là không đánh nhau lần nào.”
“Đó là khi còn bé, có thể giống nhau à.” Cố Tân Tân nhìn Lôi Đình, “Tôi đã nói rồi, đừng rủ hai người bọn họ đến cùng, thấy chưa.”
Lôi Đình gãi gãi đầu, “Tôi cũng không biết hỏa khí của hai người này đến hôm nay lại lớn như vậy.”
Người bên cạnh vẫn còn trong khiếp sợ, Lôi Đình vội vàng cười hì hì nhìn mọi người, dáng vẻ đã quen với chuyện này, “Được rồi, chuyện đó cũng hay diễn ra lắm, bạn bè đùa giỡn mà thôi, đùa giỡn ấy mà.”
“.
.
.”
Lúc này sắp muốn đánh nhau, còn bạn bè đùa giỡn gì chứ.
.
.
Vu Tịch trèo tường vào nhau, phủi bụi đất trên tay, ngẩng đầu liền thấy gương mặt nhe răng cười gằng.
“Vu Tịch, con lớn thế này lại còn trèo tường, con đúng là, có thể học chút thứ tốt hay không.”
“.
.
.”
Là mẹ của cô Tô Hành.
Vu Tịch đàng hoàng kêu một tiếng, “Mẹ.”
Tô Hành hung hăng liếc xéo cô một cái.
“Mẹ đã nói với con là hãy về nhà sớm, mẹ có chuyện muốn nói với con, con lại cả ngày không nghe điện thoại, mới vừa trở lại con đã muốn làm mẹ tức chết có phải hay không.”
Tô Hành nghĩ, nếu không phải là bởi vì có việc phải dỗ dành Vu Tịch thì bà ta mới sẽ không ở đây chờ cô trễ như vậy.
Lúc trước, bà ta sinh Vu Tịch, sau khi nuôi lớn, qua hai năm lại mang thai sinh em gái cô – Vu Điềm.
Vu Tịch không được hưởng thụ tình thương của mẹ bao lâu thì, mọi sự chú ý của mẹ liền đều đặt ở trên người Vu Điềm, bởi vì mang thai Vu Điềm, từ hai tuổi cô đã ở cùng ba nội, hai tuổi biết tự mình ăn cơm, tám tuổi ở một bên nhìn em gái được mẹ đút từng miếng cơm, khi đó Tô Hành đều đặt mọi sự chú ý lên trên người đứa con thế hai, không hề quan tâm đến đứa con đầu.
Thật ra sinh hai đứa bé, nói không thiên vị là không thể nào, thiên vị người nhỏ hơn chút là điều bình thường.
Cảm thấy lớn một chút, cũng không cần mình quan tâm, không có chuyện còn có thể giúp bà ta chăm sóc đứa nhỏ một chút, vì nên vô cùng thương yêu đứa nhỏ, tự mình chăm sóc, không giống như là đứa lớn là được bà nội nuôi lớn, làm sao đều cảm thấy, đứa nhỏ mới càng giống như là con gái của mình hơn.
Tô Hành liếc qua cả người cô, càng cảm thấy chướng mắt, đây nào giống như con bà ta sinh ra chứ, “Con bao lớn rồi, còn học theo người ta nhảy tường, nhìn xem con có chút dáng vẻ nào của thiên kim nhà họ Vu hay không.”