Bạn đang đọc Hôn Nhân Mười Bảy: Chương hap 5: Gặp bạn mới
Chap 5: Gặp bạn mới
Đặt chân tới Nha Trang, chồi ôi không khí nó trong lành dễ sợ. Tôi hít lấy hít để vài ngụm không khí. Cha chồng tôi đã đặt phòng sẵn ở khách sạn. Tổng cộng là ba phòng.
“Giờ chia phòng nghỉ nhé!” Cha chồng tôi lên tiếng.
“Con với Min Min chung một phòng.” Tôi há hốc mồm khi nghe tên Chan Chan phán.
“Vậy cũng được, dù sao hai đứa cũng là vợ chồng rồi.” Cha chồng tôi không ý kiến gì nhiều, nay ông bị sao vậy nhỉ? “Hòa Trâm, Hồng Anh, hai đứa nhỏ và mẹ tụi nó một phòng, tôi với thằng Dũng Văn chung một phòng. Đây, chìa khóa đây. Cất hành lý rồi xuống đây ăn trưa.” Cha chồng bảo. Mọi người râm rấp làm theo. Chan kéo tôi lên phòng. Căn phòng rất rộng nhưng chỉ có một giường.
“Đằng ấy đưa hành lý đây, đằng cất vào tủ cho. Đằng ấy đi thay đồ đi!” Chan Chan tự nhiên mở hành lí tôi ra rồi khựng lại.
“Gì đấy?” Tôi hỏi.
“Đằng ấy mua cả cái này à?” Chan Chan chỉ vào cái vali. Ôi chúa ơi, xin người hãy cứu rỗi linh hồn con. Bộ bikini xanh đọt chuối ai bỏ vô vali tôi vậy. Còn kèm theo cái áo lưới màu đen nữa chứ.
“Không phải…”
“Em nhớ mặc ra biển, chị mua đấy! Hồng Anh.” Chan Chan đọc lên, sốc kinh. Tôi cứ ngỡ chị Hồng Anh từ bỏ ý định rồi chứ.
***
Tôi và Chan Chan đi xuống nhà hàng, mọi người đã ngồi ở đó sẵn. Không biết nói gì mà ai cũng cười.
“Con chào mọi người!” Tôi và Chan Chan đồng thanh nói rồi kéo ghế ngồi xuống. Một đĩa tôm rang muối được bưng ra, thêm súp hải sản và vài món khác. Cả nhà ngồi ăn rất vui vẻ, bỗng dưng Chan Chan thất thần nhìn ra biển. Tôi tò mò nhìn theo. Cậu ta đang nhìn con nhỏ vận bộ bikini màu đỏ quyến “gũ”. Máu ghen trong tôi nổi lên và đưa tôi đến cái suy nghĩ điên khùng là một hơi vận bộ bikini màu xanh chuối cho cậu ta biết được sự hấp dẫn của Min Min. Cầm nguyên con mực bỏ vô miệng cho bỏ ghét.
Trước khi về phòng, cậu ta còn đi ra biển nữa. Chi vậy? Làm quen với gái à? Tôi đứng chầm hầm nhìn theo.
“Lên thay bộ kia rồi xuống giành lại Chan Chan!” Chị Hồng Anh nói nhỏ vào tai tôi. Đúng, tôi tức tốc phi lên phòng thay bộ bikini xanh chuối đó vào. Xõa tóc ra, tô một ít son ôi nó hồng hào. Thêm một ít mascara nữa. Được rồi, đẹp hoàn hảo. Da trắng, chân dài, eo thon,… Đủ để trai mê.
Tôi tự hào hiên ngang đi ra biển. Đúng như tôi đoán, cậu ta đang nói chuyện uống nước dừa với con nhỏ đó ở cái dù đằng kia. Mặt con đó bày đặt e thẹn đồ. Nhìn phát cáu. Tôi cố tình chạy ra biển, ý là làm cho người ta chú ý. Như dự đoán, tên Chan Chan nhìn ra, tên này dễ bị thu hút bởi màu sắc, màu càng sặc sỡ thì càng dễ xiu lòng.
“Min Min!” Cậu ta chạy ra biển kéo tôi vào. “Nắng lắm,vào đây át!” Cậu ta kéo tôi vào cái dù đó. Nhìn mặt con nhỏ đó tôi lại nhớ đến cái bà Trân Châu. Ghét. “Giới thiệu với Hà Diễm đây là Min Min, Min Min đây là Hà Diễm.” Con đó nhìn tôi cười, đưa tay ra bắt.
“Chào Min Min, nãy giờ mình có nghe Chan Chan nói về bạn. Bạn thật may mắn khi có Chan Chan là anh trai.” Tôi liếc nhìn tay con đó rồi nhìn mặt.
“Chào. Chan Chan em về phòng trước!” Tôi đứng lên bỏ đi về phòng. Là anh trai sao, cậu đan muốn gì đây Chan Chan. Đã trót diễn thì tôi không muốn làm cậu mất mặt. Tôi sẽ diễn theo.
Về phòng, tôi lăn đùng ra giường. Tên cool boy, cậu vác mặt về đây thì tôi cho cậu chết. Lăn qua, lăn lại tôi thiếp đi lúc nào không hay. Chẳng biết bao lâu tôi nghe tiếng xả nước trong phòng tắm. Lờ mờ tỉnh dậy, tên Chan Chan bước ra nhìn tôi mỉm cười. Cười nổi vào. Tôi xóc xóc lại mớ mền gối rồi hậm hực nói:
“Cậu hay quá nhỉ? Em gái à? Sao cậu không bảo mình là vợ sắp cưới của cậu? Hả?” Tôi hỏi.
“Đằng ấy nên hiểu, nếu ở cái tuổi này mà nói có vợ sắp cưới thì thật tình… Đằng này luôn để đằng ấy đi bên cạnh mình, nói là bạn cũng không được, bạn gái thì càng không. Đi du lịch gia đình thì làm sao dắt bạn gái theo.” Tên cool boy nói hay thật.
“Ngụy biện!” Tôi đứng lên đi ra khỏi phòng. Hết vụ bà Trân Châu rồi đến vụ này, cậu thử sức chịu đựng của tôi chắc. Tôi cũng biết ghen đấy, hai con mắt của cậu đang phạm một tội lớn trong quan hệ yêu đương. Hai con mắt cậu đang ngoại tình.
Đi ra hồ bơi của khách sạn, tôi ngồi ngay mép thềm hồ bơi, hai chân cho xuống hồ chọc nước. Đá qua rồi đá lại, cũng vui.
“Ầm” một lực đẩy từ sau lưng và lực hút của hồ bơi làm tôi lao đầu mất kiểm soát xuống làn nước xanh trong veo có thể chứa đầy chất amoniac. Định ngoi lên được là chửi đứa nào chơi mất dạy nữa thì “đùng”, cái này không phải tôi té. Một lực tiếp nước cực kì hoành tráng, người ta rơi xuống nước thì âm thanh huy hoàng dễ sợ, còn tôi sao cái âm thanh não nề.
Có một tên thiểu năng đang ngụp lặng trong cái hỗn hợp nước này. Không ai khác, tên cool boy nhà tôi. Cậu ta ngoi lên nhìn tôi mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm. Cậu ta có biết là hai cái lúm đồng tiền của cậu ta cứ như thôi miên tôi vậy. Cứ giống như nó đang bảo “hay ngắm tôi đi, xem tôi có duyên không nào!” Lắc đầu xua đi mớ suy nghĩ ảo tưởng, tôi cố gắng làm ra vẻ lạnh lùng với Chan Chan.
“Đằng ấy đừng giận, hết ngày hôm nay là cô bạn đó về rồi! Nhá nhá! Cho đằng này xin lỗi mà!” Cậu ta hồn nhiên té nước nhè nhẹ vào mặt tôi. “Nhá nha nha!”
“Ừ” tôi ừ đại cho xong chuyện.
“Đằng ấy mặc bikini đẹp lắm!” Tên mất nết, sao lại khen trắng trợn như thế. Ngại quá tôi chẳng biết làm sao, chỉ đành té hỗn hợp nước đó vô mặt cậu ta để cậu ta khỏi nhìn thấy hai gò má ửng đỏ của tôi. Thế là trận té nước diễn ra kịch liệt suốt ba mươi phút cùng những tiếng cười của hạnh phúc.