Hôn Nhân Mười Bảy

Chương hap 32: Nơi đó không có anh


Bạn đang đọc Hôn Nhân Mười Bảy: Chương hap 32: Nơi đó không có anh

Chap 32: Nơi đó không có anh
Đặt chân xuống sân bay Nội Bài, tôi tháo mắt kính ra. Khí hậu ở đây lạnh hơn hẳn ở Sài Gòn. Ngó quanh ngó quất, tôi thấy một chị rất xinh đẹp đưa tay ngoắc tôi, tôi mỉm cười, kéo vali đi nhanh lại.
“Em là Min Min phải không?” Chị đó hỏi tôi bằng giọng Sài thành.
“Dạ, chị là…” Tôi mỉm cười hỏi lại.
“Chị là Bích Hạ, chị họ của Thúy Nga, chị có nghe Thúy Nga nói sơ về em rồi!” Chị nói. Tôi gật đầu.
Hà thành khác hẳn Sài thành, mọi thứ nhẹ nhàng thanh bình hơn hẳn. Tôi ngồi trong taxi mắt nhìn vào những tàn cây xanh, nơi đây tôi sẽ không còn buồn đau nữa. Bởi vì sao à? Bởi vì nơi đây không có sự hiện diện của Chan Chan.
“Chị nghe Thúy Nga nói là em và chồng sắp cưới mâu thuẫn không giải quyết được à?” Chị Bích Hạ bỗng dưng lên tiếng, tôi hoàn hồn trở lại.

“Dạ, tại anh ta dẫn hẳn ả hồ ly tinh về nhà, qua mắt cả nhà.” Tôi nhẹ nói. Chị chỉ gật đầu. Mắt tôi lại nhìn ra những tán cây xanh rờn đó.
Chiếc taxi dừng trước căn nhà một tầng. Tôi ngơ ngác bước xuống nhìn, nhà này không rộng lắm, là nhà mặt tiền nữa nên diện tích vậy có vẻ là khá rồi.
“Đây là nhà chị, chị ở có một mình, chị là sinh viên. Em cứ ở đây chung, đừng ngại!” Chị dắt tôi vào nhà, căn nhà được bố trí rất đẹp, mọi thứ rất hài hoà. Vách tường sơn màu xanh lam nhạt, nhìn rất là thuận mắt. “Đây là phòng em, em dọn dẹp hành lý rồi sau đó xuống nhà chị làm cho vài món.”
“Dạ!” Tôi vui vẻ gật đầu, đóng cửa phòng lại thì tâm trạng tôi quay về lúc đầu. Tôi ngồi bệt xuống sàn, liệu ở đây tôi có quên được Chan Chan.
Nước mắt tôi chảy ra, tôi không lau nước mắt, cứ để vậy cho nước mắt rơi tự do. Cho nổi buồn được trôi theo nước mắt.
Lau khô nước mắt tôi thay quần áo rồi bước xuống nhà. Chị Bích Hà đang loay hoay làm đồ ăn trong bếp, mùi thức ăn thơm phức khiến tôi quên hết mọi nổi buồn. Cái bụng tôi bây giờ bắt đầu biểu tình dữ dội.
“Oa, chị làm gì mà thơm thế?” Tôi đi lại đứng kế chị.
“Chị làm tôm chiên lăn bột, món tủ của chị đó!” Chị vừa nói vừa cười.
“Vậy để em làm món trán miệng nha.” Tôi vừa nói, vừa đi đến mở tủ lạnh. “Để em xem có gì nào, trứng này, bột, à được rồi, em sẽ làm bánh flan!” Tôi nháy mắt tinh nghịch, chị mỉm cười.
Hai chị em loay hoay cả buổi trời, chị thì làm được bốn món còn tôi chỉ làm duy món bánh flan.
“Có lẽ em rất rành món ăn này nhỉ?” Chị nói.

“Dạ tại món này Chan Chan…à không!” Tôi nói đến đó thì chợt nhớ mình lại nói đến Chan Chan. Chị cũng không nói gì, cả hai nhẹ mỉm cười. “Oa, món này ngon quá nha!” Tôi lắc lắc cái con tôm chiên giòn trên tay. Hình như Chan Chan cũng từng làm món này cho tôi ăn rồi.
Ăn uống xong xuôi, tôi cùng chị thu dọn rồi nhờ chị dẫn mình đi dạo một vòng quanh đây.
Chị dẫn tôi đi ra hồ Gươm, tôi đứng ngay thành nhón chân nhìn xuống.
“Em kiếm gì vậy?” Chị kéo tôi lại dúi vào tay tôi một cây kem.
“Em kiếm ông Rùa!” Tôi hồn nhiên trả lời.
“Trời, ông Rùa lâu lâu mới ngoi lên, đâu phải lúc nào cũng ngoi lên đâu mà em kiếm, nào nào, ra đây ngồi đi!” Chị kéo tay tôi ra cái ghế đá gần đó. Tôi ngồi xuống nhìn những cặp nam thanh nữ tú dắt tay nhau đi dạo qua lại dập dìu mà tủi thân ghê gớm.
“Nếu em thích, sau này kết hôn, anh sẽ đưa em đi Hà Nội, Bà Nà Hills, Đà Lạt, tất cả những nơi nào em đến thì anh sẽ đến. Anh sẽ nắm tay em đi khắp thế gian.” Nhớ lại lời hứa ngày nào của tên cool boy đó khiến lòng tôi quặn thắt. Đã không làm được thì đừng có mà hứa, hứa làm gì để giờ tôi phải buồn đau nhứ vậy chứ.
Tôi thở hắt ra, ngước mặt lên trời, dùng tay chấm nhẹ hai khóe mắt cố ngăn dòng nước mắt chảy ra.

Nhìn qua chị Bích Hạ, chị hiền lắm, lúc nào cũng cười như trẻ con. Chị rất hồn nhiên, đôi mắt lúc nào cũng long lanh lấp lánh như ánh sao trời. Ước gì, tôi có được sự vui vẻ giống chị.
“Em đang nhớ cậu ta à?” Chị quay qua hỏi tôi. Khiến tôi giật cả mình.
“Không có, em đã quyết định ra đi thì nhớ cậu ta chi nữa.” Tôi phản biện lại. Hình như càng phản biện thì đuôi chuột của tôi càng lòi ra.
“Em ra đi vì muốn người em yêu hạnh phúc chứ đâu đồng nghĩa với việc là em không nhớ cậu ta!” Chị khẽ nói, lúc này tôi thấy trong mắt chị có một màn sương rất mỏng.
“Khi mình thích một bông hoa, mình sẽ hái nó. Nhưng khi mình yêu một bông hoa, mình sẽ ra sức chăm sóc nó. Tình yêu cũng vậy, khi mình thích một ai đó, mình sẽ làm mọi cách để người đó thuộc về mình, nhưng khi mình yêu một ai đó, mình sẽ làm mọi thứ để người đó được hạnh phúc.” Tôi lặp lại câu nói mà ngày đó Chan Chan từng nói với tôi. Vì để cậu ta được hạnh phúc nên tôi lựa chọn mình sẽ ra đi.
Thà làm hai đường thẳng song song mà vẫn thấy nhau. Hơn làm một đường chéo, gặp nhau một lần rồi mất nhau mãi mãi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.