Bạn đang đọc Hôn Nhân Mười Bảy: Chương hap 19: Chan Chan rất lạ
Chap 19: Chan Chan rất lạ
Tôi đi ngang phòng Chan Chan, cửa phòng không đóng, tôi ghé tai vào dò thám tình hình. Đã mười một giờ đêm sao còn chưa ngủ nữa. Cậu ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó, mỉm cười rất vui.
“Ừm, được rồi!” Chan Chan nói rồi mỉm cười rất nhẹ.
“…”
“Ừm, đằng này nhớ rồi! Vậy thôi!” Chan Chan cúp máy và tắt đèn, cậu ta vẫn không hay là cửa vẫn chưa khóa. Tôi nhẹ đóng cửa lại cho cậu ta. Lòng bỗng thấy bất an, cậu ta xưng đằng này có nghĩa là đang nói chuyện với con gái. Mà con gái thì cái tên duy nhất hiện lên trong đầu tôi lúc này là Hà Diễm.
***
Hôm sau, tôi thức dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng với chị Hồng Anh nhưng ma xui quỷ khiến chị Hồng Anh lại nhờ tôi trông em bé dùm. Ngồi nhìn hai đứa nó ngủ mà bỗng dưng tôi thấy nhớ con mình da diết. Nếu không mất nó thì giờ đây chắc nó cũng tròn một tháng rồi.
“Cạch” tôi nghe tiếng cửa phòng mở, hình như là phòng Chan Chan, tôi ló đầu ra nhìn, là cậu ta thật. Lại còn chải chuốt bóng bảy nữa chứ. Tôi thở dài, lục phủ ngũ tạng cứ như có lửa đốt, cái cảm giác bất an khó chịu trong lòng.
Đang ăn sáng thì Chan Chan nói với tôi.
“Em đi học bằng xe buýt nhé! Anh đi đây một chút, sẽ không đưa em được.” Chan Chan nói vậy thì tôi từ chối bằng cách nào bây giờ. Không đồng ý à? Tôi đâu có ích kỉ như vậy. Tôi nhẹ gật đầu. Chan Chan mỉm cười, cậu ta đẩy ghế đứng lên, cúi xuống hôn lên môi tôi rồi thưa cha mẹ đi học.
“Lãng mạn quá!” Chị Hòa Trâm lên tiếng, nếu bình thường thì tôi sẽ thẹn thùng cười nhưng hôm nay, tôi cảm thấy sợ. Nụ hôn đó không giống như trước, không có sự yêu thương, chỉ là nụ hôn của sự miễn cưỡng. Lòng tôi bỗng thấy lạnh.
***
Tôi ngồi vào bàn học với tâm trạng não nề. Con Thúy Nga vỗ vỗ vào vai tôi, động viên khích lệ tinh thần à?
“Hôm nay Chan Chan không đưa bồ đến trường à?” Thúy Nga hỏi trúng tim đen tôi luôn.
“Đâu…đâu có, Chan Chan vẫn đưa mình đến trường như bình thường mà. Chỉ là mình ghé chỗ kia mua đồ nên Chan Chan đi trước thôi!” Tôi trả lời, nghe là biết hư cấu rồi. Con Thúy Nga tặc lưỡi lắc đầu.
“Bồ đừng có xạo, mua gì mà cậu ta đến trước mười phút? Mình thấy rõ ràng là bồ chẳng mua gì cả!” Thúy Nga lại một lần nữa đâm trúng tim đen tôi. Giật mình, tay run là hiện tượng của những người bị nói trúng tim đen và tôi cũng thế.
“Chỉ là…chỉ là…là cậu ấy bận chút việc thôi. Gần thi rồi mà, nên chắc cậu ấy đi lấy tài liệu thôi. Không có gì đâu!” Tôi nói. Con Thúy Nga lắc đầu, hình như tôi nặng lắm rồi hay sao ấy. Và tôi biết, những gì tôi nói với Thúy Nga nãy giờ chỉ là đang dối lòng.
***
Chiều tan học, Chan Chan cũng bảo tôi đi xe buýt về, cậu ta đi học nhóm với bạn nên sẽ về hơi trễ. Tôi gật đầu đồng ý, nói chung cậu ta luôn ép tôi vào tình thế đã rồi. Không đồng ý cũng không được. Chuyến cuối cùng từ trường về nhà tôi đã hết từ lúc bốn giờ rưỡi rồi. Bây giờ chỉ còn cách đi bộ về, tôi đi dọc theo vỉa hè, tay cầm ly nước mía và hai thanh phô mai que, mắt nhìn trời như con dở. Con đường này quen nhưng không có Chan Chan thì hóa ra nó rất lạ.
Do nghi ngờ cậu ta nên tôi đã quyết đinhh làm một chuyện tày trời mà cái chuyện này làm thì người đau khổ chỉ có tôi thôi đó là đột nhập facebook của cậu ta. Phần tin nhắn không hề có gì lạ, những cái còn lại cũng chỉ là những thông báo tào lao như mời chơi pirate kings hay tin tin adventure. Tôi chán nản “out” ra. Thất bại, tôi chẳng moi được gì từ cái face quái quỷ đó cả.
Lúc chuẩn bị ra khỏi phòng cậu ta thì tôi vô tình nhìn thấy quyển nhật kí. Nhanh chóng tôi bắt đầu lật đến trang cậu ta đang viết dở. Những dòng tâm tư ngớ ngẩn, chả có gì đặc biệt. Tôi cất quyển nhật kí lại vào chỗ cũ.
Tôi vừa mở cửa phòng cậu ta bước ra thì cậu ta đẩy cửa bước vào. Tôi giật mình nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn tôi. Bốn mắt nhìn nhau quên cả trăn trối.