Bạn đang đọc Hôn Nhân Mười Bảy: Chương hap 11: Điện thoại cặp
Chap 11: Điện thoại cặp
Không biết cha chồng tôi “lụm” đâu ra hai cái điện thoại Asus đôi đẹp khủng khiếp, nhìn là thấy mê liền. Tên Chan Chan cứ ngắm nghía mãi cái điện thoại mà không dám hỏi cái gì vì sợ mở miệng ra ổng bụp một phát là đi đời. Tôi cũng tò mò lắm nhưng phận dâu con chẳng dám hỏi nhiều.
Ăn tối, rửa chén, tắm rửa xong hết thì tôi mới lên phòng khách ngồi cùng gia đình. Chan Chan thì đang chọc hai đứa nhỏ, anh Dũng Văn thì đọc tài liệu gì đó với chị Hòa Trâm, chị Hồng Anh đang nói chuyện cùng với mẹ, chỉ còn tôi với ba chồng là rỗi việc, ngồi nhìn ti vi.
“Min Min!” Bỗng dưng cha chồng gọi tên tôi, đừng có nói là bắt tôi ra đền thờ ngủ tiếp nha, tháng trước tôi mới ngủ ở ngoài đó rồi. Tháng này là tới Chan Chan chứ. Tôi lo sợ nhìn cha chồng. Ông nhìn tôi cứ như rằng phát hiện tôi mang thai lần nữa hay sao ý. “Cha cho con cái này!” Cha chồng đưa tôi một cái hộp, trong đó là đựng một trong hai cái điện thoại mà ông đem về lúc chiều.
“Con không dám nhận đâu!” Tôi xua tay lắc đầu, làm màu ấy. Nhìn là mê muốn chết rồi.
“Con nhận đi, cha cho con, từ ngày con về đây làm dâu, gia đình chẳng cho con được thứ gì, đây coi như là món quà sinh nhật muộn.” Cha chồng nhẹ nhàng nói, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời làm dâu của tôi mà tôi thấy ông nhẹ nhàng nói chuyện như vậy.
“Cha, của con đâu?” Chan Chan ham hố nhảy vào hỏi. Cha chồng đanh mặt lại nhìn cậu ta, ngay lập tức Chan Chan liền quay phắt đi hương khác khi biết nếu còn hỏi nữa thì giông bão sẽ nổi lên.
“Đây, cái này của con.” Cha chồng đưa hộp điện thoại còn lại cho cậu ta. Chan Chan hớn hở cầm lấy rồi nhanh nhanh chóng chóng mở ra.
Chiếc điện thoại Asus Zenfone 5 trông thật bảnh. Cái của Chan Chan là màu đen còn của tôi là màu trắng. Chiếc ốp lưng của tôi có in hình mỏ neo còn của Chan Chan thì in hình vòng bánh xe của con tàu. Tôi và Chan Chan nhìn nhau cười tít mắt, cả hai cùng nhau chụp chung tấm hình để làm ảnh nền cho điện thoại. Cả nhà thì lắc đầu cười đôi “vợ chồng trẻ con” này.
“Cha, hình này có ý nghĩa gì?” Chan Chan lật hai cái hình in trên ốp lưng hỏi cha. Lần này cha không đanh mặt lại như mọi lần mà vui vẻ giải thích.
“Cái của con có hình bánh xe tàu này có nghĩa con là con trai, con sẽ đi chu du khắp nơi trong thiên hạ. Còn của Min Min là hình mỏ neo, có khi nào con thấy con tàu nào mà không có neo chưa? Mỏ neo luôn bên cạnh con tàu, giúp con tàu có chỗ đỗ bình yên. Cũng giống như hai đứa, cha muốn hai đứa luôn yêu thương nhau, luôn bên cạnh nhau cho dù có khó khăn gì. Cha muốn Min Min sẽ là nơi con quay về sau mỗi lần chu du thiên hạ.” Ồ, thì ra cha chồng có suy nghĩ sâu xa đến vậy.
Chan Chan nhẹ nắm tay tôi nhìn tôi mỉm cười. Tôi cũng cười, lòng thầm nhủ mong Chan Chan sẽ nhớ những gì cha nói.
Tôi đứng trên sân thượng, hít thở chút không khí cuối hạ. Cái không khí lạnh lạnh của đầu thu nhưng hơi ôi của cuối mùa hạ khiến tâm trạng con người ta trở nên bức bối. Chan Chan ở đâu xuất hiện, cậu ta ôm tôi từ phía sau. Không hiểu từ khi nào mà tên cool boy lại có những hành động lãng mạn như thế.
Không nhúc nhích, không phản kháng, tôi cứ đứng yên vậy cho Chan Chan ôm, hơi thở cậu ta nhẹ nhàng phả vào hõm vai tôi. Tay Chan Chan đan vào tay tôi, nhắm mắt lại, cố tận hưởng giây phút cool boy còn bên cạnh mình.
“Đằng ấy đang suy nghĩ gì vậy?” Chan Chan hỏi nho nhỏ vào tai tôi.
“Không nghĩ gì cả, chỉ nghĩ rằng…cậu và mình sẽ được như thế này trong bao lâu thôi.” Tôi trả lời phức tạp thật, không nghĩ gì mà chỉ nghĩ rằng. Không biết Chan Chan có hiểu tôi nói gì hay không nữa. Tay cậu ta siết chặt eo tôi lại.
“Sẽ mãi mãi.” Cậu ta trả lời, lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng dịu dàng với tôi. Đây thật sự là một sự dịu dàng khó cưỡng. Tôi mỉm cười.
“Cậu đừng nói mãi mãi, mình sẽ tin cả đời đấy!” Tôi khẽ nói, Chan Chan chỉ cười rất nhẹ. Vòng tay cậu ta sao ấm quá, nhỡ sau này tôi không còn được cậu ta ôm nữa thì sao đây? Chắc sẽ lạnh lắm.