Đọc truyện Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng – Chương 398: Có Tính Là Xấu Bụng Hay Không
Editor: Xám
Diêu Hữu Thiên cười rất khoa trương, là bởi vì dáng vẻ ghen tuông của Cố Thừa Diệu, thật sự giống như một đứa trẻ không đòi được kẹo.
Mà thật ra cô thích nhìn thấy bộ dạng đó anh muốn chết.
Đương nhiên cô sẽ không nói, ở trong lòng cô, Cố Thừa Diệu là đẹp trai nhất.
Cô như vậy, có tính là xấu bụng hay không?
,
Trên thực tế là hôm công chiếu lần đầu, lúc MC phỏng vấn Triệu Bách Xuyên, thận tiện hỏi bộ phim mới của Triệu Bách Xuyên một chút.
Nhà tài trợ để tuyên truyền, đã đưa lên một tấm hình chụp make-up của bộ phim mới của Triệu Bách Xuyên.
Phía trên có hình chụp Triệu Bách Xuyên mặc cảnh phục, đẹp trai anh tuấn.
Lý Khả Nghi đã nói một câu, rất đẹp trai.
,
Mà cô đã nhất trí một câu: “Quả thật rất đẹp trai.”
Không ngờ thay một bộ quần áo, cảm giác cho người khác đã biến hóa lớn như vậy.
Bớt đi mấy phần ôn hòa, nhiều thêm mấy phần khí thế sắc bén. Quan trọng nhất là ánh mắt.
Nếu như Triệu Bách Xuyên là ảnh đễ, kỹ thuật diễn đương nhiên sẽ không phải giả.
Chỉ cần thay trang phục, vào cảnh, anh sẽ cực kỳ chuyên nghiệp. Diễn cái gì giống hệt cái ấy.
Vậy nên bộ trang phục kia đã tôn lên khí thế phim phàm tuyệt đối cuaranh.
,
Ngay cả Doanh Diễm Kiều vẫn luôn vô cảm và xoi mói đàn ông, cũng tấm tắc khen ngợi: “Chà, thật đúng là một người đàn ông chất lượng tốt, ánh mắt kia, dáng người kia. Chậc, loại đàn ông này thật sự khiến người ta rất muốn áp đảo mà.”
Chinh phục đàn ông như vậy, có được trái tim anh ta, nhất định rất có ý nghĩa.
Nếu như không phải hứng thú với vàng của cô nhiều hơn đàn ông, nói không chứng sẽ theo đuổi cũng không chừng.
Đương nhiên, còn có một phần nguyên nhân là mọi người đều biết Triệu Bách Xuyên ở nước Anh đã bảo vệ Diêu Hữu Thiên.
,
Có tình nghĩa như vậy ở đó, đám bạn thân này sẽ không ra tay.
Đến lúc đó ngộ nhỡ không theo đuổi được người, làm bạn bè cũng khó xử. Có điều điều này không ảnh hưởng đến việc mọi người tán thưởng soái ca.
Cho nên những lời đó, đều không phải là Diêu Hữu Thiên nói.
Diêu Hữu Thiên tán thưởng Triệu Bách Xuyên, nhưng lại yêu Cố Thừa Diệu.
Giống như bạn sẽ thích minh tinh trên màn ảnh, nhưng người sống cùng bạn nhất định là bạn đời của bạn.
,
Huống hồ Cố Thừa Diệu và Triệu Bách Xuyên hòa toàn là hai soái ca không cùng loại.
Một người khoa trương, một người kín kẽ.
Một người phóng đãng bất kham, một người ôn tồn lễ độ.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc so sánh hai người này.
Có điều phản ứng của Cố Thừa Diệu, thật sự khiến cô không nhịn được.
,
Cô càng cười, Cố Thừa Diệu càng tức.
Cuối cùng thật sự không nhịn nữa, kéo tay, ấn đầu cô bên môi mình.
Động tác này, đã thành công dừng tràng cười của cô lại, nhưng cũng suýt chút nữa khiến cô co thắt ngực.
Cô có chút thở hổn hển. Để khiến hô hấp của mình thuận lợi, cô không thể không há to miệng.
Vừa rồi cô cười quá khoa trương, mặt vẫn hồng. Lúc này hô hấp không thuận, khiến khuôn mặt càng hồng hơn.
Trong lòng Cố Thừa Diệu càng bất mãn, giữ chặt eo cô. Hôn sâu hơn.
,
Khiến cho toàn bộ tinh thần của cô đều chỉ có thể chuyên tâm trên người anh.
Hô hấp của Diêu Hữu Thiên ổn định lại. Nụ hôn kia, từ chậm rãi biến thành chăm chú.
Anh nâng mặt cô, ánh mắt sâu thẳm mà chung tình, giống như đang nhìn bảo bối trân quý nhất thế gian.
Từng chút từng chút, môi lưỡi giao hòa, hôn sâu. Trao đổi hô hấp, gắn bó khăng khít.
Mỗi một lần hô hấp giao hòa, đều mang theo tình yêu sâu lắng nhất của anh đối với cô.
Anh biết cô yêu mình, anh cũng biết cô và Triệu Bách Xuyên không có chuyện gì.
,
Nhưng trên thế giới này, có một người đàn ông mong muốn có được vợ bạn.
Hơn nữa còn ở bên cô ấy thời gian bốn năm, đổi lại là ai, đều không vui nổi.
Thậm chí anh có kích động, khóa Diêu Hữu Thiên lại. Không cho vẻ đẹp của cô, bị người khác nhìn thấy.
Cô là vật báu của anh, chỉ thuộc về một mình anh.
“Ưmh ——”
Hai tay Diêu Hữu Thiên chống lên trước ngực anh, từ từ di chuyển đến sau cổ anh..
,
Rất nhanh, nụ hôn đã có chút mất khống chế.
Tay Cố Thừa Diệu hướng lên trước, cởi cúc áo khoác của cô.
Vừa mới cởi áo khoác ra, đang định tiến thêm một bước, cửa đã truyền đến một tràng tiếng bước chân và cùng với tiếng gọi của Cố Dịch Phàm.
“Ba, mẹ, bà nội kêu con gọi hai người đi ăn cơm.”
Tay Cố Thừa Diệu vẫn còn đặt trên ngực Diêu Hữu Thiên. Không chờ anh thu về, Cố Dịch Phàm đã tự đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên ôm nhau, hiện giờ bé đã mặt không đỏ tim không đập rồi.
“Ba mẹ, ăn cơm thôi.”