Đọc truyện Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng – Chương 393: Tại Sao Vẫn Còn Có Người Xấu 2
“Vậy cũng chưa chắc.”
“Chắc chắn.” Đường Hạo Triết giơ nắm đấu ra: “Nếu như em không tin, chúng ta đánh cược.”
,
“Đánh cược gì?” Giọng nói này, là của Cố Thừa Diệu.
Anh mang bữa sáng tới, còn chưa đi vào đã nghe thấy hai tiểu quỷ này muốn đánh cược.
“Cậu, cháu nói, cháu lớn rồi nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Đó là chắc chắn.” Với việc làm ăn kinh doanh của Đường Diệc Thâm, Đường Hạo Triết trở nên mạnh mẽ là chắc chắn.
Bé không mạnh, tương lai cũng không có cách nào ngồi lên vị trí kia.
,
“Chái nói, cháu cũng có thể trở nên mạnh mẽ.” Cố Dịch Phàm nhìn Cố Thừa Diệu, dường như là có chút bất mãn với việc anh chỉ tin tưởng Đường Hạo Triết: “Cháu nói với chú, cháu cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, chờ cháu khỏe rồi. Lớn rồi, chấu nhất định sẽ mạnh hơn anh ấy.”
Cố Thừa Diệu để đồ ăn sáng xuống, nhìn gương mặt nhỏ nghiêm túc lại cố chấp của cón trai, gật đầu thật mạnh: “Ba tin Phàm Phàm, nhất định có thê trở nên mạnh mẽ.”
Con trai của Cố Thừa Diệu anh, có thể yếu đến đâu được?
Cố Dịch Phàm đối diện với ánh mắt của ba, gương mặt nhỏ có chút ngại ngùng, có chút lúng túng: “Có thật không? Chú thật sự tin tưởng cháu?”
“Đương nhiên rồi, con chính là con trai của ba.” Cố Thừa Diệu xoa đầu Cố Dịch Phàm: “Chờ sau khi con lớn lên, nhất định sẽ trở nên mạnh hơn ba, cũng sẽ mạnh hơn Hạo Triết.”
,
Cố Dịch Phàm mím môi, gật đầu thật mạnh. Nhìn Cố Thừa Diệu đổ cháo trong hộp giữ nhiệt ra cho bé.
Bé đột nhiên lại có chút ngượng ngùng.
“Cảm ơn ba, ba.”
Tiếng ba này gọi rất nhỏ. Nhưng Cố Thừa Diệu nghe rất rõ.
Tay run lên, suýt chút nữa làm đổ cháo.
Đặt đồ trong tay xuống, anh quay qua giữ lấy vai Cố Dịch Phàm: “Phàm Phàm, con gọi ba là gì?”
,
Mặt của Cố Dịch Phàm đỏ lên.
Bé có chút ngại ngùng, lúc ở nhà máy, bé đã ngất đi. Sau này khi bé tỉnh lại, đã nghe Đường Hạo Triết kể. Lần này bé không sao, là Cố Thừa Diệu đã cứu mình.
Là ba đưa mẹ đi tìm thấy mình, cũng là ba cứu mình và Hạo Triết.
Thật ra lúc tỉnh lại, bé đã muốn nói cảm ơn với anh.
Có điều trong phòng bệnh luôn có quá nhiều người, mà bé rất xấu hổ.
,
“Phàm Phàm gọi một lần nữa.” Cố Thừa Diệu đã chờ đợi lâu như vậy rồi, lâu đến mức anh cũng cho rằng mình sẽ giống nhu Triệu Bách Xuyên, tốn thời gian bốn năm ở bên Cố Dịch Phàm, mới có thể đổi được một tiếng ba của bé.
Ai ngờ chính vào lúc này, Cố Dịch Phàm đã cho anh một niềm vui bất ngờ lớn đến vậy.
“Ba, cảm ơn ba.”
Thật ra khoảng thời gian này, ba đối xử với bé thật sự rất tốt, ngoài thỉnh thoảng sẽ tranh mẹ với bé một lát, cũng xem như là một người cha tốt rồi.
“Phàm Phàm. Phàm Phàm ——” Cố Thừa Diệu rất kích động.
Nếu như không phải hiện giờ trên người Cố Dịch Phàm có vết thương, anh đã ôm bé lên hôn mạnh mấy cái. Rồi xoay mấy vòng cũng không chừng.
,
Cẩn thận ôm cơ thể nhỏ bé của con trai vào lòng mình.
Chỉ là một tiếng gọi, lại khiến Cố Thừa Diệu vui sướng vô cùng.
Không biết từ lúc nào Diêu Hữu Thiên đã sửa soạn xong, tựa vào cửa phòng vệ sinh, nhìn hình ảnh cha con ôm nhau trước mặt.
Không hiểu sao rất muốn khóc.
“Gọi một tiếng nữa.” Cố Thừa Diệu rất hưng phấn.
Người muốn khóc, tuyệt đối không phải chỉ có Diêu Hữu Thiên. Còn có Cố Thừa Diệu, con đường này đối với anh mà nói cực kỳ khó khăn. Con cái nhà người khác đều lớn lên cùng ba.
,
Con trai anh không như vậy.
Anh không cùng Diêu Hữu Thiên trải qua quá trình mang thai sinh đẻ, cũng không trải qua quá trình lớn lên của Cố Dịch Phàm.
Thậm chí con trai đổ bệnh hết lần này đến lần khác, anh đều không trông coi bên cạnh.
Cũng chỉ có lần Cố Dịch Phàm trải qua phẫu thuật dài sáu bảy tiếng, anh mới có thể cảm nhận được nỗi vất vả của Diêu Hữu Thiên mấy năm nay.
Chỉ là một lần anh cũng không chịu được, anh thật sự không dám tưởng tượng Diêu Hữu Thiên mấy năm nay chịu đựng thế này.
Vậy nên anh không dám mở miệng, không dám cưỡng cầu Cố Dịch Phàm gọi mình là ba.
,
Bởi vì anh cảm thấy anh vẫn thiếu tư cách. Thậm chí ngay cả tai nạn Cố Dịch Phàm trải qua lần này, đều là vì anh chăm sóc không chu đáo mới tạo thành.
Anh biết anh còn phải làm nhiều hơn, tốt hơn mới có thể khiến Cố Dịch Phàm nhận anh.
“Phàm Phàm, gọi một lần nữa.”
“Ba.” Sau khi gọi được câu thứ nhất, câu phía sau đơn giản hơn nhiều. Cố Dịch Phàm biết nghe lời: “Cám ơn ba.”
Cám ơn ba đã cứu bé, cũng cám ơn ba đã tin tưởng bé. Tin tưởng bé lớn lên nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ.
Bé nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ.
“Con trai.” Cố Thừa Diệu ôm vai Cố Dịch Phàm, vẻ mặt rất kiên định: “Con nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ con. Ba tin con.”
,
“Vâng.” Cố Dịch Phàm gật đầu thật mạnh. Lần đầu tiên sau khi phẫu thuật, đệ lộ ra nụ cười cực kỳ sáng lạn.
Đường Hạo Triết một tay chống cằm, nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút hâm mộ, lại có chút đố kỵ.
Bé đột nhiên cũng rất nhớ ba bé đó nha.
Lúc nghĩ như vậy, Đường Hạo Triết đột nhiên nhảy xuống khỏi giường bệnh.
Bé đã quyết định, gọi điện thoại kêu ba đến tìm mình.
Có điều cầm điện thoại vừa mới ra khỏi phòng bệnh, cổ áo đã bị người ta xách lên.
,
Cơ thể treo lơ lửng khiến bé bắt đầu vùng vẫy theo bản năng.
Há miệng đang muốn kêu, miệng lại bị người ta bịt lại.
“Ưmh ưmh.” Tay nhỏ liều mạng giãy giụa, muốn gọi Cố Thừa Diệu, nhìn cửa phòng bệnh một cái, người vốn dĩ canh gác đều đã ngã xuống.
Tại sao vẫn còn có người xấu?