Đọc truyện Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng – Chương 387: Nếm Thử Mùi Vị Này 2
Khi Đường Hạo Triết tỉnh lại, phát hiện tay chân của mình đều đã bị trói lại.
Không chỉ như vậy, miệng cũng bị người ta dùng vải bịt lại. Bé không động đậy được chút nào.
Sau cơn hốt hoảng ban đầu, bé ngồi dậy, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này hình như là một nhà máy. Trong không khí truyền đến mùi lạ. Xung quanh là máy móc, không nhìn thấy người.
Ở chỗ cửa sổ cách mặt đất rất cao, nhìn sắc trời bên ngoài, đã tối từ lâu.
Trên bức tường cách bọn họ không xa, có hai ngọn đèn sáng.
Mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng đã nhìn thấy Cố Dịch Phàm vẫn đang hôn mê ở nơi cách mình không xa.
,
Cố Dịch Phàm bị chuốc một lượng thuốc cho người trưởng thành.
Lượng thuốc đó vào người bình thường, cũng có thể khiến đối phương bảy tám tiếng, càng không nói tới bé chỉ là một đứa trẻ ba tuổi.
Tay chân bé cũng bị người trói lại, chỉ là trong miệng không nhét đồ. Chắc hẳn những người đó biết thuốc nặng đến mức nào, không thể tỉnh được.
“Ưmh ưmh.” Đường Hạo Triết muốn đánh thức Cố Dịch Phàm, nhưng phát ra ngoài chỉ có tiếng ưm ưm.
Thằng ngốc này, lúc này vẫn còn ngủ.
,
Đường Hạo Triết tức giận, nhìn xung quanh, phát hiện trong này không có ai khác.
Bé di chuyển cơ thể, đến gần Cố Dịch Phàm từng chút một.
Tay chân bị trói khiến bé thực hiện động tác này cực kỳ khó khăn.
Tiêu tốn sức lực hơn nửa ngày, cuối cùng bé đã di chuyển đến trước mặt Cố Dịch Phàm.
Đưa tay ra chạm vào bé. Nhưng Cố Dịch Phàm không có phản ứng.
Đường Hạo Triết quýnh lên. Những gì bình thường chú và ba dạy cho bé, bây giờ không phát huy được một chút tác dụng nào.
,
Cố Dịch Phàm.
“Ưmh ưmh.” Bé không ngừng gọi tên Cố Dịch Phàm, nhưng phát ra chỉ có tiếng ưm.
Trong lòng hung hãn, bé giơ chân lên đá một cái thật mạnh vào tay bị trói của Cố Dịch Phàm.
Cố Dịch Phàm bị đau, mi tâm say ngủ nhíu lại. Có điều vẫn chưa tỉnh.
Heo. Thật đúng là một con heo, như vậy vẫn chưa tỉnh?
Đường Hạo Triết đành phải giơ chân, lại cho Cố Dịch Phàm một cước.
Tay Cố Dịch Phàm đã đỏ cả lên. Nhưng vẫn chưa tỉnh. Đường Hạo Triết đành phải đá bé lần thứ ba.
,
Lần này, cuối cùng Cố Dịch Phàm đã có động tĩnh.
Người bị đau, khiến bé từ từ mở mắt.
“Ưmh ưmh, ưmh ưmh.” Đường Hạo Triết bắt đầu kích động. Lại lấy chân chạm vào chân Cố Dịch Phàm.
Trong thoáng chốc Cố Dịch Phàm không rõ mình đang ở đâu.
Đầu của bé rất choáng. Choáng đến mức khiến bé khó chịu. Lắc lắc đầu, tỉnh táo lại một chút, đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mặt của Đường Hạo Triết.
“Á.”
,
Bé sợ giật cả mình. Người bất giác ngửa ra phía sau.
Cũng là như vậy mới phát hiện mình vốn dĩ đang nằm trên mặt đất, đến lùi cũng không có chỗ mà lùi.
“Ưmh ưmh ưmh ưmh.” Mau, mau tới giúp anh. Nhìn thấy bé tỉnh, mắt của Đường Hạo Triết đã sáng lên.
“Anh làm sao vậy?”
Sao lại có tạo hình này vậy? Cố Dịch Phàm bất giác phát hiện, tạo hình của mình giống hệt Đường Hạo Triết.
Có điều trong miệng anh bị nhét gì đó, mình thì không có.
,
Chớp chớp mắt. Cố Dịch Phàm đột nhiên a một câu: “Chúng ta làm sao vậy?”
Bé nhớ mùi hương trên tay cái chú tu sửa vườn hoa rất khó ngửi, sau đó thì sao?
“Ưmh ưmh.” Ngu ngốc. Chúng ta bị người bắt cóc rồi.
Đường Hạo Triết bị chọc tức, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Dịch Phàm lập tức lấy vải nhét trong miệng mình ra.
Đáng tiếc, sự ăn ý giữa bọn họ không đủ, Cố Dịch Phàm không tiếp thu được, không, tiếp thu được rồi, nhưng nhìn mà không hiểu.
Cố Dịch Phàm mặc dù đơn thuần, từ nhỏ được bảo vệ quá tốt, nhưng không phải ngu dốt.
,
Bây giờ bé biết người kia không phải người tốt. Chỉ có người xấu mới trói bọn họ lại.
“Chú ta cũng đánh choáng anh à?” Cố Dịch Phàm hỏi, phát hiện Đường Hạo Triết vẫn chỉ phát ra tiếng ưm ưm.
Khuôn mặt nhỏ của bé lập tức trở nên có chút rối rắm.
Suy nghĩ một chút, bé đột nhiên bắt đầu di chuyển cơ thể của mình, từ từ đến gần Đường Hạo Triết.
Bé quay lưng lại, thử dùng tay kéo miếng vải trong miệng Đường Hạo Triết xuống, nhưng phát hiện làm thế nào cũng không đủ với.
Bởi vì bé quay lưng lại, sẽ không nhìn thấy Đường Hạo Triết nữa.
,
Bé đành phải quay lại: “Chúng ta đều bị người ta trói lại rồi, đúng không?”
Nói nhảm. Đường Hạo Triết trợn mắt với bé.
Cố Dịch Phàm suy nghĩ một chút, lại một lần nữa nhích đến gần, nghiêng người, há mồm dùng sức cắn một cái.
Miếng vải bịt trên miệng Đường Hạo Triết, đã bị bé kéo ra rồi.
“Hộc.” Miệng vừa được tự do, Đường Hạo Triết đã phì ra mấy ngụm nước bọt, lúc này mới trợn mắt với Cố Dịch Phàm: “Chú mày là đồ ngốc sao? Chú mày là đứa đần sao? Chú mày không nhìn thấy người đó là người xấu sao? Chú mày còn chạy đến quấn quýt người ta cả một ngày? Đáng đời mày bị người ta bắt cóc, bị người ta bắt cóc thì thôi đi, còn liên lụy cả anh. Đồ đần này, anh sắc bị chú mày hại chết rồi.”
,
Bé nói một hơi cả một tràng. Khuôn mặt nhỏ của Cố Dịch Phàm lập tức cúi gằm xuống: “Anh mắng ai vậy? Làm sao em biết được người đó là người xấu chứ? Còn nói nữa, không phải anh ở trong lớp sao? Tại sao cũng bị trói đến đây?”
“Anh ——” Đường Hạo Triết không nói được, làm thế nào bé cũng không thể nói thiên tài siêu cấp thông minh anh minh thần võ như bé vào lúc leo lên thùng xe, đầu lại va vào tấm chắn nên ngất đi.
Chuyện này quá mất mặt rồi.
Hừ lạnh một tiếng, bé lại nói năng hùng hồn: “Còn không phải là vì chú mày sao? Anh nhìn thấy chú bị bọn họ đánh choáng, muốn cứu chú, cho nên mới bị đánh choáng theo.”
Khuôn mặt nhỏ của Cố Dịch Phàm ngước lên, đuôi mày nhướn cao: “Anh là vì cứu em?”
“Đương nhiên rồi.”
,
Cố Dịch Phàm gật đầu thật mạnh, đột nhiên sắc mặt thay đổi, gào to ra tiếng: “Anh là đồ ngốc sao? Anh là đứa đần sao? Anh không nhìn thấy người đó là người xấu sao? Anh còn trơ mắt ra đến cứu em? Anh không biết báo cảnh sát sao? Anh không biết có thể gọi điện thoại nhờ giúp đỡ sao?”
Bé đáp trả lời mà Đường Hạo Triết vừa mới mắng mình cho Đường Hạo Triết.
Mặt của Đường Hạo Triết đã xanh mét. Lúc bé tỉnh lại đã hối hận.
Bé còn chưa đến năm tuổi, có thể cậy mạnh làm càn gì chứ?
Có điều bây giờ bị Cố Dịch Phàm gào lên, bé lập tức không vui: “Chú mày mắng ai là đồ ngốc? Không phải anh là vì cứu mày sao? Anh ——”
Bé đột nhiên cảm thấy rất uất ức.
,
Không ngờ bé muốn cứu Cố Dịch Phàm, còn cứu nhầm.
“Thôi.” Cố Dịch Phàm thở dài, nỗ lực di chuyển đến bên cạnh bé: “Đều không mắng nữa. Bây giờ có phải chúng ta đã rơi vào tay người xấu rồi? Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.”
“Đương nhiên anh biết phải rời khỏi.” Đường Hạo Triết oán hận lườm bé một cái. Ngược lại cảm xúc uất ức đã tiêu tan không ít.
Ánh mắt quét xung quanh một vòng: “Anh tỉnh lại đã không nhìn thấy người canh chừng chúng ta. Bọn họ không giết chúng ta, nhất định là muốn giữ mạng chúng ta để đòi tiền chuộc.”
Tiền chuộc?
Cố Dịch Phàm không hiểu rõ lắm tiền chuộc là gì, có điều nhất định không phải thứ gì tốt.
Bé nghiêng người qua nhìn sau lưng Đường Hạo Triết một cái: “Anh quay qua chỗ khác, em thử cởi dây trói giúp anh.”
,
“Ừ.” Đường Hạo triết rất phối hợp. Quay người để Cố Dịch Phàm giúp mình cởi dây trói.
Thật ra tay Cố Dịch Phàm cũng bị trói, cử động rất khó khăn.
Kéo mấy cái, đều không cởi được dây thừng.
“Rốt cuộc chú có làm được không?” Đường Hạo Triết mất kiên nhẫn rồi.
“Không được.” Cố Dịch Phàm cũng cởi mệt rồi: “Trói chặt quá, em không kéo được.”
“Cái thằng đần vô dụng này.” Đường Hạo triết đá bé một cái: “Chú mày quay đi, anh cởi giúp chú.”
,
“Đau, tại sao anh đá em?”
“Chú mày đần đấy, không đá mày thì đá ai.”
“Anh mới đần đấy.” Cố Dịch Phàm kêu như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay người, để anh cởi trói giúp mình.
Không thể không nói, huấn luyện Đường Hạo Triết tập lúc bình thường đã phát huy tác dụng vào lúc này.
Bé tốn một chút thời gian, nhưng đã thành công cởi dây trói trên tay Cố Dịch Phàm ra.
Tay Cố Dịch Phàm đã sắp tê rần rồi, tay vừa khôi phục tự do, trước tiên bé cởi dây trói ở chân mình ra.
Sau đó đi giúp Đường Hạo Triết cởi dây trói.
,
Lần này dễ dàng hơn nhiều, dây trói của hai người đều được cởi ra.
Đường Hạo Triết đứng lên: “Chúng ta đi thôi. Rời khỏi đây.”
“Vâng.” Cố Dịch Phàm không có ý kiến, nhìn bên ngoài trời đã tối rồi.
Hai đứa bé tay dắt tay đứng dậy, đi về phía cửa lớn của nhà máy.
Có điều hai người vừa mới đi được một nửa, đã nghe thấy bên ngoài tiếng động cơ xe ô tô, tiếp đó truyền đến một tràng tiếng bước chân hỗn loạn.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Dịch Phàm trắng bệch.
Đường Hạo Triết cũng trở nên hơi căng thẳng.
,
Hai người đưa mắt nhìn nhau, hai bên đều nhìn thấy cảm xúc tương tự trong mắt đối phương.
“Chúng ta trốn đi.” Đường Hạo Triết phản ứng lại trước tiên, kéo Cố Dịch Phàm muốn đi vào bên trong.
“Không có thời gian nữa.” Cố Dịch Phàm lắc đầu, nhìn bốn phía một cái: “Chi bằng trốn ở phía sau, lúc bọn họ đi vào, chúng ta sẽ nhân cơ hội xông ra.”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Khoảnh khắc cửa mở ra, Cố Dịch Phàm và Đường Hạo Triết đồng thời nắm chặt tay đối phương. Núp ở phía sau cửa
“Lão đại, chuyến này làm thật đơn giản đó nha.”
Chỉ bắt cóc một đứa bé, đã có 50 vạn. Thật đúng là một khoản nuôn bán lời.
Người được gọi là lão đại kia, cắt đầu húi cua, trên mặt có một vết sẹo, miệng nhai một cây tăm. Phun phì phì hai cái, xem dáng vẻ là vừa ăn cơm xong mới quay về: “Đơn giản? Đó là vì đầu óc của lão đại mày tốt. Biết dùng cách này. Nói cho chúng mày biết. Sau này học tao một chút. Dùng não, biết chưa?”
,
“Lão đại anh minh.” Một người khác nịnh hót người đó: “Lão đại, vì sao bây giờ không gọi điện thoại cho nhà đó đòi tiền chuộc chứ?”
“Mày thì hiểu cái gì?” Người đàn ông có vết sẹo cười lạnh một tiếng: “Người ủy thác đã nói rồi. Người nhà họ Cố chẳng ra gì. Để bọn chúng căng thẳng một chút. Nếm thử mùi vị hoảng hốt lo sợ đó.”
“Những người có tiền đó, có mấy người ra gì.” Thuộc hạ phụ họa: “Lão đại, đứa bé còn lại xử lý thế nào?”
“Xử lý cái gì?” Vẻ mặt của người đàn ông mặt sẹo rất lạnh, ngược sáng, có mấy phần âm u: “Ngài mai tìm một tên lái buôn, bán đứa bé đso đi, cũng là một khoản mua bá.”
“Lão đại anh minh.”
Cùng với đối thoại này, là tiếng bước chân đi vào bên trong của nhà máy.
,
Cố Dịch Phàm và Đường Hạo Triết cảm nhận được tim của mình đã sắp nhảy lên rồi.
Nắm chặt tay của đối phương. Nhìn nhau một cái, sau đó vào lúc đối phương đi đến bên trong cùng của nhà máy, nhanh chóng vòng qua cửa lớn xông ra bên ngoài.
Cũng trong lúc đó, thuộc hạ của người đàn ông mặt sẹo đã kêu lên: “Lão đại, không thấy người đâu nữa.”
“Cái gì?”
“Lão đại, bọn chúng ở kia.”
“Lão đại, hai thằng tiểu quỷ đó ở kia.”
Hai đứa bé đều không biết, bên ngoài còn có người canh giữ, người đó nhìn thấy hai đứa bé xông ra ngoài, lập tức tiến lên định bắt.
,
Cố Dịch Phàm vươn tay ra muốn tránh đi, Đường Hạo Triết giơ chân lên, dùng sức đá một cái vào lồng ngực người đó.
Bình thường bé cũng luyện tập hàng ngày, đá một cước này, người đàn ông kia đã ngã xuống đất.
Trong khoảnh khắc đối phương sắp bò dậy, bé kéo tay Cố Dịch Phàm, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Phía sau truyền đến mấy tràng tiếng bước chân. Hai đứa bé đều chẳng quan tâm nữa, chỉ dốc hết sức chạy, chạy thật nhanh.
Thời tiết cuối thu. Gió thổi trên mặt cảm nhận được từng con lạnh lẽo.
Bọn họ lại cảm thấy nóng vô cùng. Cố Dịch Phàm chưa từng chạy nhanh như vậy.
,
Nhưng bé không dám dừng lại, bé biết một khi bé dừng, sẽ bị những người xấu kia bắt được.
Có điều vào lúc này trái tim đột nhiên không chịu nổi vận động kịch liệt như vậy nữa. Đau đớn kịch liệt từng cơn.
Sắc mặt của bé trắng bệch, bước chân không khỏi cũng chậm lại mấy nhịp.
“Chạy mau đi.” Đường Hạo Triết nghe thấy tiếng bước chân phía sau, không rõ ì sao Cố Dịch Phàm còn chạy chậm lại: “Chú nhanh lên một chút.”
“Em ——”
Cố Dịch Phàm muốn nhanh, nhưng không nhanh nổi. Sắc mặt bé càng lúc càng trắng. Một tay đặt lên vị trí tim.
,
Đau. Đau quá. Bé biết mình không chạy nổi nữa. Đưa tay đẩy một cái. Đẩy người Đường Hạo Triết ra.
“Anh, anh chạy mau ——”
Cùng với câu nói này, cơ thể bé ngã mạnh xuống mặt đất.
Người Đường Hạo Triết tiến lên phía trước mấy bước, mới phát hiện sự khác thường của Cố Dịch Phàm. Bước chân của bé dừng lại, đã nhìn thấy cơ thể Cố Dịch Phàm ngã trên mặt đất.
“Cố Dịch Phàm ——”Em ấy sao vậy?
,
“Chạy mau.” Nơi trái tim của Cố Dịch Phàm đau đớn giống như bị người ta túm lấy, bé đã không có sức dậy nữa: “Anh mau chạy đi, đừng quan tâm em.”
Hét xong câu này, sắc mặt Cố Dịch Phàm càng trắng hơn.
Cơ thể của bé đã co lại. Không có chút sức lực nào. Chỉ có thể trừng mắt nhìn Đường Hạo Triết.
Trong bóng tối, đôi mắt kia, ngập tràn cấp thiết và khẩn cầu: “Mau ——”
,
Anh đi mau, anh đi rồi mới có thể tìm người đến cứu em. Mau lên.
Người phía sau đã đuổi tới.
Đường Hạo Triết đứng ở đó, sắc mặt bé ngập vẻ rối rắm. Bé muốn kéo Cố Dịch Phàm dậy.
Trong lòng lại biết rõ, cơ thể của Cố Dịch Phàm tuyệt đối không đủ để chống đỡ bé chạy thoát cùng mình.
Tiếng bước chân sau lưng càng gần hơn. Còn kèm theo tiếng rống của những người xấu kia.
“Tiểu quỷ, mày còn chạy nữa.”
“Còn chạy nữa tao đánh chết mày.”
,
Đi. Anh đi đi.
Cố Dịch Phàm đã nói không nên lời nữa. Ánh mắt càng khẩn thiết hơn.
Đường Hạo Triết cắn răng, đột nhiên xoay người lại nhanh chóng chạy lên phía trước.
Trong bóng tối, khóe mắt bé có giọt lệ trượt qua.
Cố Dịch Phàm, em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm được người đến cứu em. Nhất định. Tiếng bước chân phía sau không ngừng, bé càng chạy vội hơn.
Ở phía sau bé, trái tim của Cố Dịch Phàm đang bị người khác xách lên, lúc này cũng không chịu nổi nữa.
Đau đớn kịch liệt khiến bé đảo mắt, lại một lần nữa ngất đi.