Đọc truyện Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng – Chương 367: Thiếu
Editor: Xám
Cách cánh cửa có thủy tinh, có thể nhìn thấy cô ta tóc tai rối bời, sắc mặt tiều tụy.
Trên hành lang, sặc mùi thuốc sát trùng.
Cố Thừa Diệu không đến gần, Diêu Hữu Thiên cũng chỉ nhìn một cái từ xa.
,
Quay mặt sang đối diện với ánh mắt của Cố Thừa Diệu, trong mắt cô có sự hỏi dò lặng lẽ.
Đã gặp được người rồi, quả thực sống không tốt, vậy anh định làm thế nào?
Cố Thừa Diệu đứng đó, nhìn Bạch Yên Nhiên vẫn luôn không ngừng đập cửa phòng bệnh muốn ra ngoài.
Thật sự làm thế nào cũng không có cách liên hệ cô ta và Bạch Yên Nhiên mềm yếu đáng thương, cần người chăm sóc trước đây với nhau.
Càng không có cách liên hệ cô ta và Bạch Yên Nhiên mưu trí, mạnh mẽ đấu với mình lại với nhau.
,
Người dựa lên vách tường, anh không đi lên trước nữa, cũng tránh ánh mắt của Bạch Yên Nhiên, không để cô nhìn thấy mình.
Diêu Hữu Thiên nhìn thấy bộ dạng của anh, không nói một lời đưa tay ra, mười ngón tay siết chặt với anh.
Cô không mở miệng, anh cũng không nói chuyện.
Hai người, chỉ là nắm tay nhau, nhưng dường như đã nói hết tất cả.
“Thiên Thiên.” Ánh mặt trời bên ngoài rất sáng. Nhưng không chiếu đến lòng Cố Thừa Diệu, những chuyện này, anh đều không biết phải nói với Diêu Hữu Thiên thế nào: “Thiên Thiên.”
Giơ tay, dùng sức ôm lấy Diêu Hữu Thiên: “Anh ——.”
,
Thật ra anh không muốn nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Yên Nhiên một chút nào.
Bạch Yên Nhiên như vậy, khiến anh cho dù muốn báo thù, cũng cảm thấy mình quá thấp kém.
Diêu Hữu Thiên để anh ôm, cô không nói gì, nhưng cô hiểu được tâm trạng lúc này của anh.
Ghen tuông, không cần thiết. Anh chịu đưa mình đi, không giấu giếm, không giống như trước đây, có chuyện gì thì cũng muốn tự mình đi giải quyết trước.
Cô đã rất vui rồi.
Ít nhất anh đang tiến bộ. Anh đang trải bản thân mình ra trước mặt cô, để cô tin tưởng.
“Thừa Diệu.”
,
“Thiên Thiên.” Cố Thừa Diệu nhắm hai mắt lại, cuối cùng đã nói ra nguyên nhân dẫn đến sự hiểu lầm bốn năm trước mà chưa nói ra.
“Hơn bốn năm trước, Bạch Yên Nhiên, cô ấy nhìn như đã bị người luân phiên bạo hành.” Mấy chữ phía sau, anh nói rất khó khăn.
Đôi tay vốn muốn ôm ngược lại anh của Diêu Hữu Thiên đột nhiên khựng lại. Luân phiên bạo hành? Không phải chứ?
“Cô ấy ——” Cố Thừa Diệu siết chặt nắm đấm: “Anh không biết chuyện cô ấy bị như vậy có phải là thật không. Nhưng, cô ấy nói chuyện đó, có liên quan đến ba mẹ anh.”
Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự trừng to mắt, quá kinh ngạ khiến cô thậm chí buông lỏng tay, lùi ra khỏi lòng Cố Thừa Diệu: “Anh, anh nói cái gì?”
“Bạch Yên Nhiên bị luân phiên bạo hành, sau đó cô ấy nói là do ba mẹ anh làm.”
,
Nói ra lời này, đối với Cố Thừa Diệu mà nói rất khó khăn.
Nhất là đã qua ngày hôm kia. Ở trong lòng anh, Cố Học Võ không còn là sự tồn tại máu lạnh vô tình nữa.
Ít nhất ông quan tâm đến đứa con trai làm mình. Nhưng ——
Lần này Diêu Hữu Thiên im lặng, mấy ngày trước, người ra ra vào vào nhà họ Cố nhiều như vậy.
Cô không ngu ngốc, cho dù cô không phải người có chuyên môn, cũng có thể nhìn ra những người đó đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Nhất là thân thủ của Cố Thừa Diệu không tệ, nhưng những người đó lại có thể ngăn cản Cố Thừa Diệu.
,
Cố Học Võ là người thế nào? Chỉ là có tiền, mời một vài vệ sĩ, đó là chuyện mà người có tiền nào cũng có thể làm được.
Nhưng cô cảm thấy, Cố Học Võ không chỉ đơn giản như vậy. Nhưng, luân phiên bạo hành một cô gái yếu đuối?
Làm thế nào cô cũng không thể tin, Cố Học Võ với khuôn mặt như núi băng sẽ làm chuyện như thế.
“Thiên Thiên, cô ấy hận anh.” Thật ra Cố Thừa Diệu cũng không hi vọng chuyện biến thành như vậy: “Cô ấy không chỉ hận anh, mà cũng hận em. Vậy nên bốn năm trước, cô ấy đã thiết kế một cái bẫy.”
Đối diện với đôi mắt xa xăm của Diêu Hữu Thiên, anh vẫn thấy khó mà mở miệng: “Năm đó, chính là cô ấy đặt em lên giường Chiến Li, khiến anh hiểu lầm em.”
“Cô ấy ——“
,
Sau khi quay về, Diêu Hữu Thiên đã hỏi Cố Thừa Diệu chân tướng năm xưa, nhưng anh nói không tra ra.
Cô cho rằng thật sự chưa tra ra, nhưng bây giờ xem ra, Cố Thừa Diệu đã biết từ lâu, nhưng vẫn luôn không nói với mình.
“Anh đã biết từ lâu?”
Đã sớm biết người tính kế mình bốn năm trước chính là Bạch Yên Nhiên? Đúng không?
“Anh không có.” Cố Thừa Diệu lắc đầu: “Trước đây, anh chỉ là có chút nghi ngờ. Dù sao, đã hao phí nhiều tâm tư như vậy, không cần mạng của anh, chỉ muốn chia rẽ anh và em, người có động cơ nhất, cũng chỉ có mấy người.”
“Lúc ấy anh chỉ nghi ngờ.” Cố Thừa Diệu nói hết chuyện trước khi mình bị thôi miên cho Diêu Hữu Thiên một lần: “Mãi đến khi anh đã trúng kế, anh mới biết
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –