Đọc truyện Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi – Chương 6: Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn nữa đi
Phục Linh một thân quân phục màu xanh lá rằn ri đứng trước cửa lớn doanh trại chuẩn bị vào báo danh, trong lòng đột nhiên thấy bối rối.
Kỳ lạ, đây là tình huống gì?
Trước cửa lớn không thấy người nào, chỉ có một người đàn ông nhìn cứ như một hung thần mặc quân phục vẻ mặt nghiêm nghị đứng đó.
Hít sâu một hơi, bước từng bước nhỏ đi tới.
“Xin chào, tôi là tân binh mới được triệu tập, xin hỏi, nên đi hướng nào đến
doanh trại tập huấn?”
Viên sĩ quan liếc ngang cô một cái, chỉ về phía sân tập trong góc khuất đằng xa nói:”Bên kia, mau chạy nhanh đi tập họp, một lát nữa thủ trưởng muốn tới thị sát”.
Thủ trưởng? Thủ trưởng cũng rãnh rỗi như vậy sao? Không có việc gì chạy đến đội ngũ tân binh thị sát làm gì? Không thể không thừa nhận, Mạnh tiểu thư đúng là có cảm giác áp lực.
Chạy một đường như điên đến nơi tập huấn báo danh, thay quần áo, tận cho đến lúc bị xếp vào hàng chính giữa Phục Linh còn tưởng rằng mình đang mơ, cô nhìn xung quanh, nhất thời cảm thấy trong lòng như bị ai hung hăng bóp chặt.
Mẹ kiếp, sao lại chỉ có mình là nữ, đây không phải là thỏ vào hang sói sao? Cha, người vậy là muốn đẩy con gái mình vào hố lửa sao?
”Tân binh số 01 tiểu đội 01 báo cáo! Xếp thành hàng.”
”Tân binh số 02 tiểu đội 1 báo cáo! Xếp thành hàng.”
——–
”Tân binh số 02 tiểu đội 2 báo cáo! Xếp thành hàng.”
Nghe âm thanh đội trưởng của mình mạnh mẽ vang lên, đội ngũ tân binh lập tức di chuyển.
Ngu ngơ chạy theo chân mọi người, Phục Linh cố gắng tìm đến đứng tại vị trí theo đúng thứ tự của mình, ngước mặt nhìn trời, đến giờ vẫn chưa thể tiếp nhận được việc mình hiện tại đã là tân binh tiểu đội hai.
Toàn bãi tập huấn bỗng chốc yên tĩnh, phía trước vang lên tiếng bước chân, trong lòng mọi người bỗng thấy thật cao hứng, Phục Linh không khỏi đưa mắt nhìn theo, cái miệng lập tức há rộng muốn rớt cả cái cằm xuống đất.
Đứng đầu là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, thân thể cường tráng, mày kiếm, ngũ quan anh tuấn tản ra một hơi thở lạnh lẽo, môi mỏng hơi nhếch lên, tuy rằng cả người mặc quân trang, nhưng đáng chết lại nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Đi theo phía sau anh những người mặc quân trang đồng loạt giống nhau, người bên trái có vẻ hơi gầy, bên phải là một gã hớt đầu đinh trông như một con nhím, môi trên hơi vểnh, đôi mắt như cười, trên tay cầm một cái nón quân phục chờ đến giờ điểm danh liền đội cái nón lên đầu.
Đồng Trác Khiêm mặt lạnh lùng đứng giữa quan sát đội ngũ, quét mắt nhìn xung quanh, cất cao giọng:”Nghiêm! Điểm số.”
“Một”
“Hai”
“Ba”
….
“Một trăm ba mươi lăm”, một giọng nữ lảnh lót vang lên, một người phụ nữ xuất hiện ở nơi này cứ như nắng hạn gặp mưa rào, mọi người chăm chú nhìn nơi cất giọng, một bóng dáng nhỏ nhắn khoát một bộ quân trang tay ngắn, khuôn mặt xinh xắn thanh tú đang mỉm cười làm cho hết thảy sững sờ, nhất là bộ ngực nở nang đầy đặn trông thật mê hồn, làm cho không ít người âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Đông Trác Khiêm nhìn thoáng qua mắt nhất thời híp lại, ngón tay chỉ vào Phục Linh nói:”Cô, bước ra khỏi hàng”.
“Tân binh 2 tổ 2 tiểu đội ba Mạnh Phục Linh báo cáo! Chào thủ trưởng”.
Người đàn ông hài lòng gật đầu một cái, lập tức nói:”Đến văn phòng làm việc”
Cằm nhất thời rớt đầy đất.
Thủ trưởng đại nhân, cho dù có gấp, cũng không gấp như vậy chứ?
Ầm một cái, cửa phòng bị đóng lái, người đàn ông đi thẳng đến chiếc ghế trong phòng làm việc, khóe miệng khẽ nhếch cười quỷ dị nhin Phục Linh.
Mà Phục Linh lúc này đứng thẳng lưng, ánh mắt trong veo, trên khuôn mắt tràn đầy vẻ quật cường, trong lòng thầm nói nào hãy làm cho bão táp đến mãnh liệt hơn nữa đi.
Nhưng mà, nhìn gã đàn ông cực kỳ đẹp trai trước mắt này, chắc chắn là chưa gặp qua lần nào, sao lại thấy có chút quen mắt?
Đồng Trác Khiêm không nói lời nào, Phục Linh cũng duy trì im lặng.
Không khí trong phòng nhất thời vừa có chút căng thẳng lại vừa tẻ ngắt.