Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 119: Kiếp này đã là người khác


Đọc truyện Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi – Chương 119: Kiếp này đã là người khác

Trường An chưa bao giờ dùng từ phong hoa tuyệt đại để miêu tả đàn ông.

Cho dù anh ta mặc quần áo rách tung toé, màu xanh của quần áo cũng đã bị bạc màu, khóe mắt người đàn ông hẹp dài, xếch lên cướp hồn người, tóc của anh hơi ánh vàng, thoạt nhìn giống như vì dinh dưỡng không đầy đủ mà tạo thành.

Chỉ là cái nhìn thoáng qua, Trường An lại cảm thấy tâm tình an ổn một chút.

“Thật xinh đẹp, người trong này thật là tốt, cứ như vậy mà ném cô gái này vào ổ sói.” Anh cười nói, sau đó không thèm để ý mà phất tay một cái: “Các ngươi hiện tại nghĩ cách ra khỏi phòng này đi, bằng không một lát nữa sẽ không hay đâu.”

Đầu trọc hừ lạnh một tiếng, buông Trường An ra, nhất thời làm cho Trường An rơi xuống đất, cuống quít vải bố trong miệng kéo ra, sau đó nhìn tên đầu trọc đùng đùng nổi giận tiến lên.

“Mày mới vừa nói cái gì, ngon thì nói lại một lần nữa!”

Đầu trọc từng bước từng bước đi tới , cách người đàn ông càng ngày càng gần, lại đột nhiên bị một đôi tay gầy ngăn lại: “Qua thời điểm, không được làm phiền lão đại.”

“Cút!” Đầu trọc gầm lên một tiếng, một vòng trực tiếp đập vào mặt người ngăn đường đi của hắn, mặt người kia nhất thời sưng đỏ một mảng, có chút tức giận bưng kín mặt, nhìn về phía người đàn ông mặc quần áo bạc màu: “Lão Đại, em bị đánh.”

“Sưng lên sao?”

Người nọ mặc dù thoạt nhìn đã bốn mươi, năm mươi tuổi nhưng là bị một người đàn ông khoảng hơn hai mươi lấy khẩu khí chất vấn hỏi thăm, nhưng lại không có một chút bộ dáng quái dị nào, nghe vậy, anh ta gật đầu một cái: “Chẳng những sưng lên, còn chảy máu.”

“Kia ——” người đàn ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vậy đánh đi.”

Đột nhiên một trận tiếng hô vang ở phòng 502 nổ ra, giống như pháo hoa năm mới, Trường An kinh ngạc quay đầu nhìn những người đàn ông khi nãy còn đang an tĩnh vùi đầu đánh bài, không để ý tới ai, bây giờ giống như ăn phải diêu đầu hoàn, năm người lập tức đứng lên, siết chặt quả đấm nhìn chằm chằm vào tên đầu trọc cùng đàn em của hắn.

Nhìn đám người trước mặt, đầu trọc khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Cũng không ra ngoài hỏi thăm một chút, Trần Cường tao làm sao lại đi vào đây .”

Tên đeo mắt kính trong năm người đột nhiên nói: “Nhịn ngươi thật lâu, mặc dù ta trước kia là vì cường gian mà tiến vào, bất quá cũng đã mười năm , hiện tại ghét nhất chính là mấy tên động thủ với phụ nữ .”diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

Trường An sợ hãi nhìn về phía người nọ, tội phạm cường gian?

Tên đó lại nhìn cô cười hòa ái một tiếng làm cho cô nổi da gà cả người.

Đây là như thế nào vậy?

“Nhịn? Trần Cường tao cũng không biết cái gì là nhịn!” Nghe tên mắt kiếng nói như vậy, Trần Cường càng thêm khinh thường .

“Nếu không phải sợ đánh thức Lão Đại, đã sớm xử ngươi.” Nói thì chậm, nhưng lại động thủ rất nhanh, vừa nói xong liền trực tiếp động thủ, tay phải mãnh liệt ra quyền, tên đầu trọc cũng phản ứng lại trong nháy mắt, vung lên cánh tay mập mạp.


Lấy kinh nghiệm nhiều năm, tên mắt kiếng vóc dáng thấp bé này…. ai bất quá một vòng ——

“A ——” đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền ra từ phòng 502, có người đang ăn cơm trong phòng ăn, gãi gãi lỗ tai: “Tiếng gì mà lớn vậy?”

“Hình như là từ phòng 502 truyền tới .”

“Phòng 502?” Một người kinh ngạc nói, sau lại cười cười, coi như chuyện không liên quan mà tiếp tục ăn cơm.

Mà lúc này, bên trong phòng 502 là một mảnh hỗn độn.

Đầu trọc cả người đầy máu nằm trên mặt đất, khuôn mặt xấu xí hoàn toàn thay đổi, trên mặt có dấu vết chuyển xương, rất giống bị người đánh nát.

Hai đàn em của đầu trọc cũng bị người nhét vào khung sắt không rút ra được.

Mà mắt kiếng còn thật hứng thú đá vào mông hai tên đó.

Trường An nhìn cục diện rối rắm, có chút không thể tiếp nhận.

“Người đó?” Người đàn ông mặc quần áo bạc màu đột nhiên kêu.

Trường An nghiêng mặt sang, ánh mặt trời từ cửa sổ nhỏ chiếu vào trên mặt cô khiến cho cô khó có thể mở mắt, ở sau lưng người đàn ông là một vầng sáng lớn, thật giống như thần tiên đến từ trên trời.

Nhưng điều kiện tiên quyết là bỏ qua quần áo dơ bẩn của anh.

“Tôi tên là Trường An.” Trường An an tĩnh nói lên tên của mình.

“À, tên không tệ, đến đây xoa bóp vai cho tôi đi.”

Như vậy thì xong rồi sao?

Trong nháy mắt đó, Trường An kinh ngạc.

Giống như trong nháy mắt này, Lạc Sâm đột nhiên hôn lên môi của cô, kéo cô trở về làm cho cô kinh ngạc.

Trường An tựa hồ trong thoáng chốc trở về hiện tại, sau đó kinh ngạc nhìn môi Lạc Sâm nằm ở trên môi của cô cắn mút, sau đó rời đi, ánh mắt tà mị nhìn cô.

“Nghĩ cái gì mà nhập tâm như thế?”


Có thể nói cho anh biết, đang nghĩ tới anh sao?

Khẳng định không thể, cho nên Trường An lập tức nói: “Không nghĩ cái gì cả.”

“Như vậy ——” Lạc Sâm giống như vô ý thức kéo dài thanh âm, làm cho Trường An sợ hết hồn hết vía .

Xe chậm rãi vào một trang viên, một trang viên trồng nho, mùi thơm ngát theo gió bay vào xe khiến cho người say mê.

Tầm mắt nhìn thấy được, là một cái nhà kiểu Âu màu trắng thuần, cao như tòa thành, lấy màu vàng kim tô điểm thêm phong cách phục cổ.

Xe dừng lại, Lạc Sâm xuống xe, sau đó anh đỡ Trường An xuống.

Trường An hơi ngẩn ra, nhưng vẫn khéo léo như cũ đưa tay cho Lạc Sâm.

Động tác của cô vô cùng tự nhiên, giống như đang trở lại trong kỉ niệm.

Trên mặt Lạc Sâm hiện lên nét vui vẻ, sau đó thuận thế cầm cánh tay của cô đặt lên tay mình, tao nhã bước vào.

Trường An giống như một cơn gió đi vào tòa thành, khiến cho đáy lòng tất cả mọi người đều rung động, những cô gái con nhà giàu, những nafg công chúa, những ông chủ bà chủ đều tập trung vào người đàn ông người Ý quyền lực kéo theo một cô gái Trung Quốc rạng rỡ đi vào.

Có người kinh ngạc, có người vui mừng, nhưng cũng có người khinh thường, có người ghen tỵ, có người cười lạnh.

Đối mặt với nhiều loại ánh mắt như vậy, Trường An lại không thèm để ý chút nào, cô ở trong lòng cười nhạt một tiếng, giống như tự an ủi chính mình.

Trước kia khi ở cùng Lục Cảnh Sinh, bị người đời coi là tình nhân, những ánh mắt khó chịu như vậy đã nhìn thấy không ít, bây giờ cũng không có gì để sợ.

Môi của cô hơi khẽ nhếch, cười rất tươi sáng, rất cao quý nhưng cũng rất lạnh lùng.

Cô quay đầu nhìn về phía khuôn mặt đang cười của Lạc Sâm, cô cười nhìn đại sảnh giống như hoàng cung xinh đẹp lộng lẫy, nhìn những cô thiếu nữ xinh đẹp đồng hành với những chàng thanh niên tài giỏi đẹp trai cười nói, sau đó, cô nhìn thẳng về phía đầu bên kia ——

Một nam một nữ.

Nam cao ngất đẹp trai, lông mày nhíu chặc, lại tăng thêm một chút phong vận mê người.


Nữ ưu nhã thong dong, nụ cười cao quý, thắng được tất cả các giai lệ.

Trường An nhìn thấy hai người họ thig rốt cuộc không cười được nữa ——

Thân thể bỗng nhiên bị người ôm lấy, tiếng nhạc vang lên, Lạc Sâm đột nhiên ôm eo của cô đi vào trong sàn nhảy.

Bước chân của anh chuẩn xác uyển chuyển.

Bước chân của cô lại xốc xếch không chịu nổi, giống như người bệnh thần kinh đạp lung tung.

Lạc Sâm vươn người đến bên tai cô, nóng bỏng nói: “Tôi không thích nụ cười này của em.”

Trường An cứng đờ, nhưng vẫn chỉ tiếp tục cười: “Vậy anh thích như thế nào ?”

“Thích khi em ở trong biệt thự của tôi.”

“Vào lúc nào?”

“Lúc ăn sáng.”

“Không nhớ rõ lắm.”

“Khi tôi không mặc quần áo ăn sáng.”

Khuôn mặt của Trường An đột nhiên kịch liệt run rẩy, Lạc Sâm lập tức nhảy nhanh hơn, Trường An mang giày cao gót vì trật nhịp mà té xuống.

Hai cánh tay trắng noãn mảnh khảnh cùng đưa ra.

Một ôm lấy eo của cô.

Một kéo cổ tay của cô.

Sắc mặt người phụ nữ mặc chiếc đầm tím sầm xuống.

“Cô ấy không thích mang giày cao gót ——” cầm cánh tay Trường An, người đàn ông đột nhiên nói.

Lạc Sâm nhanh chóng bỏ tay người đàn ông trên cổ tay Trường An ra, sau đó trầm giọng nói: “Cám ơn, anh Lục.”

Đúng vậy, người đàn ông đang nói chuyện là Lục Cảnh Sinh.

Người phụ nữ với sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn làm ra vẻ cao quý là Đào Huyên Lê.

Oan gia ngõ hẹp là cái từ rất thường hay thấy khi còn đi học, Trường An chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể trùng hợp như vậy, đúng dịp cô rời Trung Quốc tới Ý lại vẫn có thể gặp phải hai người này.


Đây là tại sao? Cô không biết.

Chẳng qua chỉ cảm thấy là nhìn thấy hai người này, có chút hơi mệt.

Cô đi tới chỗ vừa ngồi, an tĩnh cầm lấy một ly rượu sâm banh lẳng lặng thưởng thức, sau đó suy nghĩ bắt đầu hoàn toàn hỗn loạn.

Lạc Sâm không biết từ lúc nào đã đi lên lầu, hình như là đi gặp một vị cố nhân nào đó.

Một ly rượu đã thấy đáy, Trường An nhìn xuyên qua ly thủy tinh thấy được Lục Cảnh Sinh đang đi về phía cô.

Anh mặc tây trang màu đen thẳng thớm, nhìn lạnh lùng cứng rắn như chính con người Lục Cảnh Sinh mà cô đã từng biết.

“Trường An, anh rất lo cho em.”

“Ờ.” Trường An chẳng qua chỉ trả lời một tiếng, sau đó đứng dậy rời đi.

Bỗng dưng, cổ tay cô bị kéo lại, tay Lục Cảnh Sinh lạnh băng, thoáng run lên: “Trường An, hãy nghe anh nói ——”

“Tôi không muốn bị Đào Huyên Lê đến gây phiền toái, anh Lục mời buông tay.”

Giọng nói của cô lạnh nhạt, giống như bộ dạng khiển trách tên đàn ông đang vô lễ với cô.

Giọng nói ấy khiên cho Lục Cảnh Sinh cảm thấy xa lạ, đáy lòng như sinh ra hàng ngàn cây gai hung hăng đâm vào tim anh. . . . . .

“Nếu như em thật sự hận anh như vậy——”

“Không!” Trường An bỗng nhiên cất cao giọng cắt đứt lời của anh, sau đó sẳng giọng nói: “Anh Lục, tôi tại sao lại phải hận anh? Chúng ta có quan hệ gì sao?”

Lời nói của cô khiến cho thân thể anh cứng đờ.

Giờ khắc này cô, đã trở nên xa lạ như vậy rồi sao?

Xa lạ như vậy, khiến cho anh đến nhìn cũng thấy đau lòng.

“Cảnh Sinh ——”có tiếng phụ nữ nhẹ nhàng vang lên sau lưng, nhìn chồng mình cùng người phụ nữ khác lôi lôi kéo kéo, tiếng nói của người phụ nữ thật thần kỳ không mang một chút tức giận nào.

Trường An bỏ tay của anh ra, rời đi không quay đầu lại.

Cảnh Sinh?

Đã là người khác kiếp này, có người rồi sao còn phải cầu xin cô đi hận anh ta? Hận cũng là một loại nhớ, tôi chỉ nguyện kiếp này có thể quên đi anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.