Đọc truyện Hôn Nhân Lừa Gạt – Chương 53
Từ khi Tần Tiêu đi công tác ở thành phố H về, tình cảm với Ngụy Thất càng lúc càng sâu nặng. Tuy vẫn như trước cùng đi làm cùng về, cùng ăn cùng ngủ; nhưng giữa hai người hoàn toàn không còn sự lạnh nhạt của trước đây.
Không biết có phải Nghiêm Dật đã nghĩ thông rồi hay không, gần đây không sống chết bám theo Ngụy Thất nữa; đây cũng tính là một chuyện tốt.
Bất quá trên đời này luôn sẽ tuân theo nguyên lý cực tất*. Lúc cuộc sống bạn quá mức thuận buồm xuôi gió, phía trước chắc chắn đang có sóng gió chờ bạn (nguyên lý cực tất: khi 1 chuyện đã lên đến đỉnh điểm tốt nhất hoặc xấu nhất sẽ đến lúc điều kiện ngược lại xảy ra)
Đang lúc Ngụy Thất sắp quên đi sự tồn tại của Thẩm Mi, bà ta lại phá vỡ cuộc sống bình yên của cậu một lần nữa.
“Luật sư Ngụy, ngài Diệp mời anh đến phòng ông ấy.” Ngụy Thất vừa vào văn phòng chưa kịp thở, trợ lý Ngô đã nhanh chóng nói tiếp: “Nói anh đến văn phòng phải lập tức gặp ông ấy ngay.”
“Gấp như vậy?” Ngụy Thất ngẩng đầu hỏi: “Ngài Diệp có nói việc gì không?”
“Ông ấy không nói.” Trợ lý Ngô nhẹ giọng thì thầm bên tai Ngụy Thất: “Nhưng mà tôi nhìn thấy người bà con xa lần trước của anh tới tìm ngài Diệp. Bây giờ đang ở văn phòng của ngài Diệp, ông ấy gọi anh qua tôi nghĩ chắc là bàn về việc của bà ấy đấy.”
“Anh nói người phụ nữ lần trước tìm tôi đang ở văn phòng của ngài Diệp?” Ngụy Thất nhất thời hoảng hồn. Cậu hoàn toàn không biết Thẩm Mi đang muốn tính toán cái gì.
“Đúng rồi, bà ấy nhờ tôi dẫn đi gặp ngài Diệp.” Trợ lý Ngô nói tiếp: “Thật kì lạ, tôi hỏi bà ấy tìm ngài Diệp làm gì; bà ấy cũng không nói, cứ thần thần bí bí.”
Ngụy Thất ngại ngùng giật giật khóe môi hỏi: “Bà ấy ở văn phòng của ngài Diệp bao lâu rồi?”
“Chắc khoảng chừng nửa tiếng.”
“Tôi biết rồi.” Ngụy Thất xua xua tay nói: “Anh đi ra ngoài trước đi, tôi sang chỗ ngài Diệp ngay.”
Ngụy Thất tái mét, trợ lý Ngô có hơi lo lắng hỏi: “Luật sư Ngụy, anh không sao chứ? Có cần tôi rót cho anh ly cà phê không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Ngụy Thất lẳng lẳng điều chỉnh một chút tâm trạng đang hỗn loạn của mình, hít sâu một hơi rồi gõ cửa văn phong của cha Diệp: “Ngài Diệp, là tôi đây.”
Cha Diệp đáp lại: “Vào đi.”
Thẩm Mi nhìn thấy Ngụy Thất tiến vào, trên mặt bà ta đều là hiền hoà ấm áp. Người khác nhìn vào hoàn toàn sẽ không biết được bà và Ngụy Thất khắc nhau như nước với lửa. Cha Diệp gọi Ngụy Thất đi đến phía trước mặt: “Ngụy Thất. Giới thiệu cho cậu 1 chút, vị này là Thẩm phu nhân. Lần này bà ấy đến có vụ án nhờ chúng ta giải quyết.”
Lòng Ngụy Thất trong nháy mắt như bị bóp nghẹn, khoé môi miễn cưỡng nhếch lên xem như cười: “Xin chào, Thẩm phu nhân.”
“Luật sư Nguỵ, nghe danh đã lâu.” Thẩm Mi mỉm cười dịu dàng, hoàn toàn không hề nhìn ra bộ dáng điên cuồng theo chân Ngụy Thất thời gian qua.
Ngụy Thất đương nhiên sẽ không ngây thơ nghĩ rằng bà ta sẽ buông tha cho mình. Sự xuất hiện của bà ta hôm nay chính là nói cho Ngụy Thất rằng, tất cả chỉ mới bắt đầu.
“Chúng ta ngồi xuống rồi nói nhé.”
Ba người ngồi xuống,. Cha Diệp dặn dò trợ lý bưng lên ba ly cà phê, sau đó nhìn qua Thẩm Mi nói: “Thẩm phu nhân, yêu cầu lúc nãy bà nói với tôi ấy, bà nói lại một lần nữa cho luật sư Nguỵ nghe đi.”
“Yêu cầu?” Ngụy Thất nắm chặt mười ngón tay, nhưng vẫn ra vẻ ung dung đặt tay lên đầu gối: “Ngài Diệp muốn tôi nhận vụ án của Thẩm phu nhân sao?”
“Thẩm phu nhân đây chỉ đích danh cậu nhận vụ án.” Ngài Diệp tuy cũng hơi nghi ngờ, nhưng vẫn cười nói: “Bà ấy nói vụ án này trừ cậu ra không ai có thể giúp dc.”
Ngụy Thất uyển chuyễn từ chối: “Ngại quá, Thẩm phu nhân. Gần đây tôi nhiều vụ án quá, sợ là không có sức nhận án của bà; hoặc là tôi giới thiệu luật sư giỏi khác cho bà nhé.”
Đề nghị của Ngụy Thất cũng chính là ý của cha Diệp. Dù sao thì bây giờ cũng gần cuối năm, Ngụy Thất là luật sư cao cấp, vụ án trong tay nhiều như núi; nếu như bây giờ còn thêm vụ của Thẩm Mi, thật sự cậu sẽ không làm nổi.
“Thẩm phu nhân, bà xem; lúc nãy tôi cũng đã đề nghị thế này, vụ án của bà có thể giao cho luật sư khác giúp bà.” Cha Diệp khuyên Thẩm Mi: “Văn phòng chúng tôi còn có rất nhiều luật sư ưu tú, tôi đảm bảo với bà sẽ sắp xếp cho bà một luật sư giỏi không thua luật sư Nguỵ. Bà thấy sao?”
Khoé môi Thẩm Mi nhếch lên vẫn chưa thu lại nụ cười, nói thẳng với cha Diệp: “Luật sư Diệp, tôi cũng đã nói với ông rồi; vụ án này chỉ có luật sư Nguỵ mới có thể giải quyết.”
Cha Diệp không hiểu tại sao Thẩm Mi lại cố chấp với Ngụy Thất như vậy. Tuy năng lực làm việc của Ngụy Thất ông không hề nghi ngờ, nhưng trên đời làm gì năm án chỉ có Ngụy Thất mới làm được mà người khác thì không chứ? Từ khi bắt đầu, ông đã phát hiện Thẩm Mi này rõ ràng là nhắm vào Ngụy Thất. Bà ta cứ không ngừng hỏi ông về tình hình gần đây của Ngụy Thất.
“Thẩm phu nhân, xin thứ lỗi tôi nói thẳng. Chuyên môn của Ngụy Thất không phải là lĩnh vực hình sự. Vụ án này chuyển cho cậu ấy giải quyết thật sự không phải là lựa chọn tốt nhất.”
“Tôi nhắc lại một lần nữa, vụ án này tôi chỉ giao cho luật sư Nguỵ.”
Ánh mắt của Thẩm Mi bắn tới Ngụy Thất. Cậu ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng như rơi xuống vực sâu. Bóng ma ngày xưa Thẩm Mi đem đến cho Ngụy Thất, dù là đã trả qua bao nhiêu năm, cậu vẫn chưa học được cách ứng phó với vẻ mặt của người phụ nữ này.
Thẩm Mi suy nghĩ biết bao nhiêu lần, cuối cùng quyết định dùng số tiền Tần Tiêu đưa cho bà ta đến văn phòng luật sư của Ngụy Thất, cố ý chỉ đích danh cậu làm luật sư biện hộ cho bà ta. Tuy sau hai mươi hai năm vụ án đã hết hạn tố tụng, nhưng Thẩm Mi vẫn có thể lật lại án kiện của mình. Nếu như bà ấy có thể chứng minh được mình trong sạch, như vậy việc làm xấu xa của Ngụy Thất cũng sẽ bị bại lộ.
“Thẩm phu nhân kiên quyết muốn luật sư Nguỵ, nhưng người của công ty chúng tôi cũng có quyền từ chối uỷ thác của bà.”
“Luật sư Diệp, lời ông nói là có ý gì?”
“Tuy luật sư Nguỵ là người của công ty chúng tôi, nhưng công ty cũng không thể ép buộc cậu ấy đồng ý nếu cậu ấy không muốn nhận uỷ thác.”
“Vậy ý của ông là từ chối uỷ thác của tôi sao?” Thẩm Mi biến sắc, không còn vẻ ôn hoà như lúc đầu: “Một công ty luật lớn như vậy mà không chịu nhận uỷ thác của tô. Ông không sợ tôi đem chuyện này đi nói với mọi người à?”
Nụ cười của cha Diệp đã biến mất: “Thẩm phu nhân, nếu như đổi lại là công ty khác, có lẽ người ta sẽ có hứng nghe. Nhưng chúng tôi là công ty pháp luật, làm việc dựa vào luật pháp. Bà cảm thấy họ có thể làm gì được chúng tôi?”
Bản chất của luật sư chính là miệng lưỡi không xương, huống hồ mỗi luật sư ở đây đều là dạng tinh anh trong giới. Truyền thông muốn đưa tin cũng phải có chứng cứ, tự dưng nói xấu họ từ một phía không chỉ không ảnh hưởng đến họ, ngược lại còn là tự mình hại mình.
Sau một hồi bàn bạc không được kết quả gì, Thẩm Mi tức giận rời đi. Thân thể căng cứng của Ngụy Thất mới thoáng buông lỏng ra. Hành động này không thoát khỏi ánh mắt tinh tế của cha Diệp, ông ấy hỏi: “Cậu quen biết với Thẩm Mi?”
Ngụy Thất nhếch môi trắng bệch không lên tiếng. Trầm mặc như vậy làm cho cha Diệp càng hoài nghi.
Cha Diệp là người thông minh nên không hỏi nữa chỉ nói: “Cậu về đi. Nếu như thân thể không khoẻ, về nhà sớm cũng được.”
Ngụy Thất mơ mơ hồ hồ rời khỏi văn phòng của cha Diệp, còn chưa vào văn phòng mình, đã nghe thấy tiếng của nữ phát thanh viên trong TV ở sảnh truyền tới: