Bạn đang đọc Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng – Chương 60
Edit: Lhanh | CHƯA BETA
–
Nghe vậy, Hứa Nặc suy nghĩ nửa ngày, mở miệng nói: “Em không xác định nói chuyện này cho Kỷ Lân biết là tốt hay là xấu, trước mắt là có thể làm cho Kỷ Lân khôi phục bình thường, nhưng sau này thì sao? Anh ta muốn đi làm cái gì, tìm Kỷ An Sách? Có thể tìm được hay không thì đầu tiên không nói tới, nhưng lúc tìm được về thì sao, lại tiếp tục sinh hoạt như lúc trước sao?”
Chiến Thần cũng sửng sốt: “Anh không có nghĩ nhiều như vậy…”
“Thôi, nhìn xem thái độ của Kỷ Lân trước đã.” Hứa Nặc xoa xoa giữa mày.
“Thật sự là không muốn làm trung gian giữa hai người…!Hiện tại liền nói cho anh ta sao?”
“Ừ” Chiến Thần cũng biết chính mình đã làm cho Hứa Nặc khó xử, lấy lòng hôn hôn gương mặt của cậu.
“Suốt ngày tinh thần của Kỷ Lân luôn cáu gắt, nói không chừng lúc nào đó lại đột nhiên làm chuyện xấu, sớm nói cho cậu ta biết cũng tốt.”
“Được.”
Được đáp ứng, Chiến Thần vội vàng móc quang não ra, gọi cho Kỷ Lân.
Ước chừng đợi khoảng năm phút, đầu bên kia mới chuyển được.
Nhưng mà, xin gọi video bị cự tuyệt.
“Chuyện gì?”
Chiến Thần cất cao giọng nói: “Kỷ Lân, cậu đang làm cái gì?”
“Không có gì, chiến đấu có chuyện gì sao?”
“Lạnh nhạt như vậy” Chiến Thần sờ sờ cái mũi, nhìn Hứa Nặc liếc mắt một cái.
“Có chuyện này tôi muốn nói cho cậu biết.”
“Tôi không có hứng thú.”
“Thượng tướng.” Hứa Nặc ngắt lời nói: “Kỷ An Sách còn sống.”
Tiếng nói vừa dứt, kia đầu nháy mắt liền an tĩnh lại.
Hứa Nặc cũng không nói chuyện, trong lúc này hai bên đều cực kỳ yên tĩnh.
Qua hồi lâu, giọng nói mang theo chút khàn khàn của Kỷ Lân nặng nề vang lên: “Phu nhân Chiến, tôi hy vọng cậu không cần lấy việc này ra nói giỡn.”
“Là thật sư.” Hứa Nặc bình tĩnh mà nói: “Thi thể đó là phỏng chế sinh vật, nếu thượng tướng không tin có thể tự đi tra xét.”
Kỷ Lân im lặng, ngay lúc Hứa Nặc nghĩ hắn còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên……!Trò chuyện kết thúc.
“Hẳn là đi điều tra.” Cầm quang não lại, Hứa Nặc thở dài.
“Thật làm cho người lo lắng mà, có lẽ tra xong rồi mới tới tìm em.”
Chiến Thần vội xoa xoa đầu cậu: “Mấy ngày nay anh sẽ không ra khỏi cửa, anh sẽ bảo hộ em.”
“Được.”
Kỷ Lân cũng không làm cho bọn họ chờ lâu, vào lúc ban đêm liền đã tới gõ cửa.
Vừa mở cửa ra, hai người đều bị sắc mặt của hắn dọa sợ.
Con mắt Kỷ Lân đỏ bừng, nhìn chằm chằm Hứa Nặc, trong âm thanh mang theo tàn nhẫn làm người phát run: “Bái Bái ở đâu?”
Hơi thở nóng nảy khác thường của ập vào trước mặt, làm cho sắc mặt của Hứa Nặc trắng nhợt, không nhịn được lui về phía sau một bước, bị Chiến Thần ôm vào trong lòng ngực.
“Cậu muốn làm gì, Kỷ Lân.” Chiến Thần lạnh lùng mà nhìn hắn, tức giận nói: “Cách xa Omega của tôi ra một chút!”
Một tiếng rống này của hắn này hình như đã làm cho Kỷ Lân thanh tỉnh một ít, hắn dừng một chút, chậm rãi thu liễm hơi thở.
“Xin lỗi, tôi có chút nóng vội……!Bái Bái ở đâu?”
Hứa Nặc đã phục hồi tinh thần lại từ trận kinh sợ vừa rồi, nhỏ giọng nói: “Đi vào rồi nói.”
“Cảm ơn.”
Hứa Nặc cũng không vội vã mà nói hết toàn bộ mọi chuyện cho Kỷ Lân nghe, sau khi mời hắn đi vào ngồi xuống xong, cậu mới đi pha một bình trà nóng, chờ sau khi Hứa Nặc bưng khay trà tới phòng khách, thì sắc mặt của Kỷ Lân đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Uống chút trà đi.” Hứa Nặc ở bên cạnh Chiến Thần ngồi xuống.
“Trà mới của năm nay, hương vị khá thơm.”
“Ừm.” Kỷ Lân bưng chén trà nhưng lại không có uống, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía Hứa Nặc.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Hứa Nặc thở dài một tiếng: “Thượng tướng Kỷ, tôi muốn hỏi anh một câu trước, sau khi biết Bái Bái không có chuyện gì, anh định tính toán như thế nào?”
“Đi tìm em ấy.”
“Sau đó thì sao, có thể tìm được không, mà tìm được rồi cậu ấy sẽ nguyện ý trở về không, nếu trở về anh lại tính làm như thế nào?” Hứa Nặc nhìn chằm chằm đôi mắt Kỷ Lân, gằn từng chữ một mà nói: “Nói thật ra, nếu thượng tướng còn không suy nghĩ kỹ hết những việc này, thì vẫn nên không cần đi tìm cậu ấy cho thỏa đáng.”
Kỷ Lân bị những câu hỏi liên tiếp đặt ra ngây ngẩn cả người: “……!Tôi chưa có suy nghĩ tới những chuyện này.”
Hứa Nặc nhấp khẩu trà, lắc đầu nói: “Nếu thượng tướng vẫn còn có suy nghĩ như trước, vậy thì chỉ cần biết cậu ấy bình an không có chuyện gì là được.
Bây giờ Bái Bái sống rất tốt, tại sao lại muốn đi quấy rầy cậu ấy chi.”
Kỷ Lân siết chặt nắm tay bên cạnh người, nặng nề nói: “Cái này không được, tôi không thể để mặc Bái Bái một mình ở bên ngoài.” Chạm đến ánh mắt sắc bén của Hứa Nặc, hắn dừng một chút, cuối cùng vẫn hòa hoãn âm thanh lại.
“……!Được, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ lại.”
“Vậy tốt.” Hứa Nặc thấy mục đích đã đạt tới, cũng không nói nhiều nữa, cười nói.
“Thượng tướng nếm thử bánh quy nhỏ này đi, tôi vừa mới làm xong.”
“Ừ, cảm ơn.”
Một tuần sau.
“Kỷ Lân thật sự đã xin quân bộ về hưu.” Chiến Thần sách hai tiếng.
“Nghe nói ba ngày trước cậu ta đã xin, ai giữ lại đều không được, mấy ngày nay giao tiếp công tác đều là bảo mật tuyên thệ, tới ngày hôm nay mới hoàn toàn sạch sẽ, buổi chiều vừa mới về nhà.”
Hứa Nặc nhướng mày: “Vậy là quyết tâm muốn đi tìm Kỷ An Sách?”
“Chắc là vậy.” Chiến Thần gật gật đầu nói: “Xem ra là nghĩ thông suốt.”
Hứa Nặc cười nhạo một tiếng: “Lúc anh ta hiểu ra thì có ích lợi gì, nghĩ rằng Omega tùy tiện dỗ dành một chút là sẽ nguyện ý về nhà cùng anh ta sao chứ?”
Chiến Thần: “……”
Tự dưng hắn cảm thấy sau lưng một trận lạnh cả người, cười gượng hai tiếng, vùi đầu vào trong lòng ngực Hứa Nặc cọ hơn nửa ngày mới đỡ hơn chút.
Omega thật là một sinh vật đáng sợ, hắn nghĩ, may mắn thái độ của chính mình còn tính tốt chút, tỉnh ngộ cũng còn kịp thời, nghĩ lại mà cảm thấy thật dọa người.
“Bà xã, chờ Kỷ Lân tìm được Kỷ An Sách rồi, chúng ta cùng nhua ăn một bữa cơm đi.”
“Được.”
“Ừ, Kỷ Lân nói sẽ báo tin tức cho anh, chúng ta chờ là được.”
Nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ tới, vừa chờ, lại chính là hai năm.
……
Hai năm sau.
Ở trong một khu nhỏ chỗ dân cư bình thường của một thành thị nhỏ nào đó của đế quốc, Kỷ An Sách híp mắt từ trên giường bò dậy, hùng hùng hổ hổ mà mở ra cửa phòng ngủ.
Ngoài cửa,con chó to A Hoàng đang kêu to vừa thấy chủ nhân đi ra, hưng phấn mà ngao ô một tiếng, duỗi đầu lưỡi muốn nhào tới.
“Biến biến biến.” Kỷ An Sách nhẹ nhàng đá một chân của nó, từ trong ngăn tủ lấy thức ăn cho chó ra.
“Tổ tông, tối hôm qua ba giờ tao mới ngủ, ngài có thể an tĩnh một hồi không? Tao nói cho mày biết, nếu còn kêu nữa tao liền không cho mày ăn cơm.”
A Hoàng nghe hiểu lời nói của cậu, lắc lắc cái đuôi nức nở hai tiếng.
“Đã biết, cho mày ăn.” Kỷ An Sách đổ thức ăn cho chó vào chậu cơm của A Hoàng, vỗ vỗ đầu nó.
“Nghe, hiện tại ba của mày muốn ngủ tiếp, còn kêu nữa tao liền đánh chết mày.”
A Hoàng một bên ăn ngấu nghiến một bên lắc lắc cái đuôi, dùng một nhúm lông màu trắng trên mông kia thề tuyệt đối không gọi bậy.
“Lúc này mới ngoan.” Kỷ An Sách vừa lòng, đứng dậy trở về phòng, thoải mái dễ chịu mà nằm xuống.
Nhưng mà ông trời lại như cố ý không muốn để cậu ngủ ngon, không chờ cậu nhắm mắt lại, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng loảng xoảng loảng xoảng, tiếp theo là đùng đùng đùng, vô cùng chói tai.
“Tao, đệt!” Giấc ngủ này ngủ không được nữa, Kỷ An Sách xoay người một cái ngồi dậy, ba bước thành hai bước chạy tới cạnh cửa, trên đường còn làm sợ một con chó đang hạnh phúc ăn cơm chạy mất.
Mở cửa, cậu vô cùng khỏe khoắn mà hô to: “Bác gái, mới sáng sớm mà đã làm gì vậy?”
Cửa nhà đối diện mở rộng ra, thấy mấy người máy trang hoàng đang bận rộn làm việc trong ngoài.
“Bái Bái, làm ồn đến cậu hả?” Một bác gái vội vàng mà từ trong cửa đi ra, cười với Kỷ An Sách nói: “Con út của bác ở trong thành mua nhà mới, muốn đón bác qua ở chung, cho nên bác nghĩ muốn trang hoàng phòng cũ một chút bán đi, thuê cũng được, đúng không, bác đã kêu công ty nội thất tới rồi.”
“Khá được.” Kỷ An Sách ngáp một cái.
“Vậy bác chậm rãi làm đi, con đi về trước.”
“Được rồi.”
Đóng cửa lại, Kỷ An Sách dụi dụi mắt, bĩu môi với A Hoàng trên mặt đất: “Giấc ngủ không được, tao cũng phải đi ăn cơm.”
A Hoàng liếm liếm tay cậu, rung đùi đắc ý.
“Mày muốn đi chơi? Ừm, cũng được, đúng lúc mì gói cũng ăn hết rồi,tao cũng lười đi xuống phía dưới, để tao thay quần áo đã.”
Nói xong, Kỷ An Sách liền đi về phòng, chờ sau khi cậu thật vất vả từ một đống quần áo lộn xộn tim được một cái áo thun con gà vàng, A Hoàng đã tự đeo xong vòng cổ của mình, trong miệng ngậm dây thừng nhét vào trong tay Kỷ An Sách.
Tuy rằng từ lâu đã có vòng cổ trí năng, nhưng Kỷ An Sách vẫn khá là thích vòng cổ da nguyên thủy nhất, lúc dắt đi khá là có xúc cảm.
“Đi thôi, Nhị Cẩu Tử.”
“Uông ô ~”
– Hết chương 68 –