Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Chương 57


Bạn đang đọc Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng – Chương 57


Edit: Yuu | CHƯA BETA

Sau khi tỉnh rượu quả nhiên là một chuyện khó chịu, sáng hôm sau Kỷ An Sách tỉnh lại, chỉ cảm thấy huyệt thái dương bỗng dưng đau đớn, cả người đều không có sức sống.
Từ trên giường bò dậy, một phát uống hết canh đang đặt trên bàn nhỏ, cậu lau miệng lại nằm trở về, lấy ra quang não để gọi điện.
Thông tấn liên lạc nhanh chóng được kết nối.
“Alo?”
“Bái Bái, tỉnh rồi à?” Âm thanh của Kỷ Lân trầm ổn trước sau như một.
“Ừm, chậc…!đau đầu, tối qua có gây làm phiền cho anh không?”
“Vẫn được.” Kỷ Lân dừng một chút: “Sau này uống ít rượu thôi, thứ đó không tốt cho thân thể.”
“Chậc, biết rồi đã biết.”
Nghe được câu trả lời có lệ này, Kỷ Lân thở dài: “Em có thể biết là được rồi.

Gần đây tôi có một số việc, thế nên không ăn tối ở nhà, em nghe lời bác sĩ đi, chăm sóc bản thân cho tốt.”
“À.” Kỷ An Sách bĩu môi: “Nói giống như sinh ly tử biệt, anh làm việc đi.”
Trong trận đánh giặc trước, Kỷ Lân cũng thế, cực kỳ bận rộn, có đôi khi thậm chí hai ba ngày mới trở về nhà một lần, Kỷ An Sách chỉ coi anh lại có nhiệm vụ mới, chứ không nghĩ nhiều.
Nhưng mà hiện tại sự việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu.
Suốt một tuần, Kỷ Lân gần như không có về nhà.

Nghiêm trọng hơn chính là những tin tức kỳ lạ trên báo chí.
Kỷ An Sách vừa nhìn thấy mấy thứ này, suýt nữa xé nát tờ báo trong tay.

Kiềm chế cơn tức giận, mặt mũi âm trầm móc ra quang não.
Điện thoại vừa được nhận, không đợi đầu kia nói chuyện, cậu đã nổi giận đùng đùng hỏi: “Kỷ Lân, anh có ý gì! Con mẹ nó gần đây anh đang làm gì?”
“Hả?” Đầu kia lại truyền đến thanh âm của một người phụ nữ xa lạ: “Cậu là ai?”
Kỷ An Sách ngây người, bàn tay nắm quang não trong nháy mắt siết chặt, cậu hít sâu vài hơi, lại chậm rãi phun ra: “Bảo Kỷ Lân nghe máy.”
Người phụ nữ dịu dàng nói: “Thượng tướng đang bận, có việc sau này lại nói sau, cậu…”
Kỷ An Sách không đợi cô nói xong đã đưa tay cúp liên lạc, dừng lại hai giây, mạnh mẽ ném quãng não lên tường, bụp cái vỡ nát.
“Alo? Alo?” Người phụ nữ cau mày, lẩm bẩm: “Ai thế này, bệnh thần kinh…!Thượng tướng, anh quay lại rồi à?”
“Ừm.” Kỷ Lân kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt rơi xuống quang não bên cạnh người phụ nữ.
“Hả, không phải vừa rồi anh đi toilet sao?” Người phụ nữ vén tóc bên tai, cười đến vô cùng dịu dàng: “Có thông tấn gọi tới, tôi liền thay anh nghe điện thoại, người nọ không lễ phép tý nào, há mồm là gọi tên anh, hơn nữa còn hung dữ.” Nói xong, cô hơi bĩu môi, trong ánh mắt lộ ra một tia ấm ức.
Điều khiến cô thất vọng chính là, Kỷ Lân chỉ thản nhiên gật đầu, đưa tay lấy lại quang não: “Sau này cô đừng tùy tiện đụng vào quang não của tôi, có rất nhiều tài liệu cơ mật.”
Sắc mặt người phụ nữ tái đi, vội vàng gật đầu: “Sẽ không đâu, chúng ta mau ăn cơm đi, tôi rất thích ăn cá này, nào, anh cũng nếm thử đi!”
Đêm khuya.
Kỷ Lân đạp ánh trăng trở về, mở cửa nhà ra, trong phòng đen kịt tối om.
Hắn nhẹ nhàng cởϊ áσ khoác của mình, sau đó treo lên tường.
“Anh về rồi?”
Giọng nói bỗng dưng vang lên khiến thân thể Kỷ Lân cứng đờ, tiếp theo hắn bật đèn xoay người: “Bái Bái, sao còn chưa ngủ?”
Kỷ An Sách ôm chân nằm trên sô pha, nghe vậy mỉm cười: “Tôi muốn chờ anh về.”
“Đã hai giờ rồi, ngủ muộn không tốt cho thân thể.”
“Được.” Ngoài dự liệu, Kỷ An Sách lại vô cùng nhu thuận gật đầu: “Tôi muốn thấy anh, bây giờ đi ngủ đây.”
“Chờ đã.” Kỷ Lân bỗng nhiên gọi cậu lại, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn nói ra, “Tôi có việc muốn nói cho em biết.”

Kỷ An Sách nắm chặt cái chăn dưới thân, cậu miễn cưỡng mỉm cười: “Không phải anh nói ngủ muộn không tốt sao, tôi muốn đi ngủ.”
“Bái Bái.” Kỷ Lân nhìn cậu, thấp giọng nói: “Tôi sắp kết hôn.”
“…!Anh nói cái gì?”
“Tôi sắp kết hôn.”
Kỷ An Sách không nói gì cả, cậu cứ thế nhìn chằm chằm Kỷ Lân, sắc mặt cậu từ đỏ đến trắng, cuối cùng ngay cả môi cũng mất đi vài phần huyết sắc, đôi mắt to mất đi sự linh động ngày xưa, cứ thế mở to mắt.
Trái tim Kỷ Lân bỗng nhiên nhói lên, mỗi một cái liếc mắt nhìn về phía Kỷ An Sách đều hóa thành con dao sắc bén nhất, hung hăng khuấy động trái tim cậu.

Gan của cậu, lục phủ ngũ tạng của cậu, ngay cả hô hấp cũng mang theo vài phần khó khăn.

Ép buộc bản thân không dời tầm mắt, cổ họng hắn giật giật, lặp đi lặp lại: “Tôi sắp kết hôn, tháng sau, tôi…”
“Đủ rồi!” Kỷ An Sách bỗng nhiên nổi giận, cậu đạp đổ bàn trà bên chân, nhanh chóng chạy đến trước người Kỷ Lân, nắm lấy ống tay áo của hắn, vội vàng nói: “Tại sao, có phải anh giận tôi không, rất xin lỗi, rất xin lỗi, sau này tôi không bao giờ uống rượu nữa, xin lỗi…”
“Bái Bái, Bái Bái: “Kỷ Lân trở tay ôm lấy Kỷ An Sách đang run rẩy: “Không sao, không sao, không phải bởi vì em.

Tôi lớn tuổi rồi, đã đến lúc kết hôn.”
“Kết hôn tìm tôi đấy! Đột nhiên kéo một phụ nữ ở bên ngoài đến có nghĩa gì chứ!” Kỷ An Sách ôm chặt cổ hắn, sáp lại hôn lung tung: “Không phải anh thích tôi sao? Anh không yêu tôi sao?”
Kỷ Lân dùng sức ngăn cậu lại, khiêng người lên ném lên sô pha, trầm giọng nói: “Bái Bái! Em là con trai tôi, chúng ta là cha con! Thế nên đừng để tôi nghe thấy câu đó lần thứ hai!”
Kỷ An Sách bất ngờ bị ngã, thân thể nghiêng ngả ngã xuống sô pha.
Ngực Kỷ Lân phập phồng hai cái, hắn không dám nhìn biểu cảm của Kỷ An Sách, xoay người muốn rời đi.
Khoảnh khắc mở cửa phòng ra, hắn bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến âm thanh mang theo nức nở.

“Ba, con xin lỗi.

Con không thích ba…!con sẽ ngoan ngoãn làm con trai của ngài mà, ngài đừng làm vậy có được không…!Làm ơn, đừng như vậy, cho con đường sống đi, cầu xin ba…!Con yêu ba, thế nên ba đừng làm thế với con…!Xin lỗi, cầu xin ba…”
“Con cầu xin ba…”
Kỷ An Sách ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp giờ phút này bị nước mắt nước mũi làm cho đến rối tinh rối mù, cậu cũng không thèm lau đi, ánh mắt mông lung nhìn về phía thân ảnh cao lớn ở cửa, nhìn hắn hơi dừng lại, nhưng sau đó lại không quay đầu lập tức rời đi.
Thật sự không quay đầu lại.
Ngoài cửa sổ không biết từ khi nào trời bắt đầu mưa, Kỷ Lân không che ô, mặc cho mưa rơi trên người mình.
Hắn chậm rãi đi trên đường phố trống rỗng, tứ chi tê dại, trong lòng chưa từng lạnh lẽo như thế.
Không phải là không muốn quay đầu lại, mà là không dám.
Nếu quay đầu lại, tất cả mọi thứ đều uổng phí.
Bái Bái của hắn, Bái Bái yêu quý của hắn, nên tìm được người tốt hơn…

Từ sau đêm đó, ngay cả nhà Kỷ Lân cũng không trở về, hắn ở lại trong quân bộ, thoạt nhìn không có gì khác so với lúc trước, chỉ là tin tức trên mạng càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng nhiệt liệt.
“Thượng tướng độc thân cuối cùng sắp đính hôn”, “Giấu cho đến nay!” Thượng tướng Kỷ Lân sẽ kết hôn vào tháng tới!”, “Tin vui bất ngờ! Alpha độc thân cuối cùng đã thông suốt!” Các loại bài văn như măng mọc lên sau mưa, từ sau khi hôn sự của thượng tướng Chiến Doanh, truyền thông đói khát hồi lâu khó khăn lắm mới có được tin đồn lớn, trong lúc nhất thời báo gì cũng dám viết, thậm chí khoa trương đến độ miêu tả Kỷ Lân cùng vị Omega tên La Nguyệt kia thành một đôi trời đất tác hợp.
Vì đạt được tin tức nóng người, có vài ký giả trời không sợ đất không sợ đi chặn Kỷ Lân.
Trước ống kính, sắc mặt Kỷ Lân không quá nhiều cảm xúc, thần sắc như thường trả lời các câu hỏi của phóng viên.
Mà La Nguyệt cũng bị phóng viên bắt được, trên mặt lại mang theo chút ửng đỏ mê người, ngượng ngùng mang theo sợ hãi miêu tả tình yêu tốt đẹp của mình với truyền thông.
Mọi người đều rất hạnh phúc.
Thậm chí còn lén lút đến trước cửa Kỷ trạch, muốn phỏng vấn cảm giác của “con nuôi”.
Bác đóng cửa lại, thông qua màn hình trí não nói với người đến: “Xin lỗi, sức khỏe của thiếu gia không tốt, xin vui lòng không quấy rầy.”
Sức khỏe không ổn?
Phóng viên thất vọng rời đi, sau khi trở về suy nghĩ chốc lát, bắt đầu viết một bài viết có tựa đề “Đại hôn của cha nuôi, con nuôi sau khi nghe tin lại u sầu đến bệnh tật.”
Tất nhiên, trong một đám tin tức vui mừng, bài báo này đã hoàn toàn bị chìm nghỉm.

Bác đuổi paparazzi đáng ghét đi, thở dài, xoay người đi vào phòng, dọc theo đường đi, sau đó gõ cửa phòng Kỷ An Sách, dịu dàng nói: “Thiếu gia dậy ăn vài thứ đi.”
Trả lời bác vẫn là một sự yên tĩnh.
Đã mấy ngày rồi, Kỷ An Sách gần như không ăn gì.

Trong lòng bác quản gia vô cùng lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp gì, bất đắc dĩ đành phải nói chuyện Kỷ An Sách cho Kỷ Lân.
Kỷ Lân vội vàng gọi điện cho Kỷ An Sách.
Truyền tống ngay lập tức được kết nối.
“Alo?” Âm thanh của Kỷ An Sách bé xíu, nghe có vài phần khàn khàn.
Trong lòng Kỷ Lân đau xót, chậm rãi nói: “Không ăn cơm? “
Bên kia im lặng vài giây: “Không muốn ăn.”
“Ngoan, ăn cơm đi.” Kỷ Lân dừng chốc lát, thấp giọng nói: “Con như vậy, ba rất buồn.

Con luôn là niềm tự hào của ba, là đứa con trai yêu quý nhất của ba.”
Kỷ An Sách cười một tiếng: “Đúng vậy, ba tốt của tôi à, ba thật sự muốn kết hôn sao?”
“…!Đúng, ba phải kết hôn.”
“Ồ.” Kỷ An Sách ngửa mặt nằm trên giường, che mắt lại, đôi mắt này đã không chảy được giọt nước mắt nào nữa, nhưng cậu vẫn cảm thấy một tia chua xót, “Cho dù là con cầu xin ba ư?”
“Bái Bái…!ngày mốt là tiệc đính hôn của ba.”
“Con biết rồi.” Kỷ An Sách nhẹ giọng nói: “Con sẽ ăn cơm, tạm biệt, ba.


“Tạm biệt…”
– Hết chương 65 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.