Bạn đang đọc Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng – Chương 42
Edit: ppi | CHƯA BETA
–
Nghe thấy tiếng gọi, Liễu Liên Thiên hoài niệm híp mắt: “Đã lâu không có ai gọi tôi như vậy.
Sống ở Đế Quốc cũng đã mười mấy năm, có cả trăm thân phận, cả ngàn bộ dáng, vậy mà cậu có thể nhìn cái liền nhận ra tôi, nhạy bén thật.” Gã vỗ vỗ mặt của Hứa Nặc, thở dài: “Đúng là Omega mà.
Thông minh, xinh đẹp, được chủ nhân cưng chiều, sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng.
Hứa Nặc, từ lúc tôi nhìn thấy cậu lần đầu tiên đã thấy không ưa rồi, có biết vì sao không?”
Hứa Nặc thở hổn hển, nước bọt trộn với máu phun lên mặt gã.
Liễu Liên Thiên không quan tâm việc cậu phỉ báng gã, tiếp tục nói: “Có thể thành Omega, là nhờ ông trời ban ân cho, vậy mà cậu không biết quý trọng, lúc nào cũng muốn phá hư tuyến thể của mình.
Hứa Nặc, tại sao, tại sao tôi tìm đủ mọi cách để đạt được mục đích, còn cậu thì trái ngược hoàn toàn.”
“Tại sao Omega chỉ cần làm nũng một chút, tốt với chủ nhân của mình một chút là được tha thứ và thương yêu.
Mà tôi, bất kể cố gắng thế nào cũng không có được một cái nhìn chú ý.” Đôi mắt Liễu Thiên Nhiên đỏ lên, bóp lấy cằm Hứa Nặc, nghiến răng nói tiếp: “Mười mấy năm qua tao sống như súc vật, cũng không có được thứ tao muốn, thứ tao thích.
Người khác chỉ cần giảo mồm mấy câu là có được, còn tao, vì tao là Beta mà…”
“Cho nên, anh mới đem thống hận trút lên người tôi?” Hứa Nặc cười giễu, không để ý động đến vết thương bên miệng.
“Shhh…..”, cậu thốt lên.
“Anh đáng thương thật, nhưng không đáng để tôi cảm thương.”
“Tôi không cần cậu cảm thương.” Liễu Liên Thiên đứng lên phủi phủi tay, từ trên cao nhìn xuống cậu, “Vì cậu sắp chết rồi.
Nhưng trước khi chết, tôi cho phép cậu biết tên của tôi.”
“Tôi là Hoàng tử thứ ba của Đế quốc Walan – Lilien.”
“Liễu…!Lilien, nếu anh gϊếŧ tôi, anh sẽ không trốn khỏi Đế Quốc được đâu.” Hứa Nặc nhìn qua Chiến Việt, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Cổ tay vừa lật lên, dây thừng liền rơi trên mặt đất, đứt đoạn.
“Vốn dĩ tôi cũng không định giữ mạng để về.” Lilien nhún vai, vẫy tay gọi hai Alpha đang đi đến, “Chơi cho sạch chút, xong rồi thì đi ngay….!không cần quan tâm tôi.”
Hai Alpha này không giống với tên beta trước mặt, trên người mang theo khí tức của quân nhân, trong đó có một người mặt lộ vẻ không đành lòng, mấp máy mấp máy môi như muốn nói gì đó, rồi gật đầu, im lặng, một chữ cũng không nhả ra.
Lilien vỗ vỗ vai hắn ta rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Băng qua hành lang cũ nát với vách tường sặc sỡ màu sắc, gã đi tới một căn phòng nhỏ nằm ở cuối đường.
Mở cửa, chỉ thấy một cái bàn và một chiếc giường ngủ đơn giản, đến TV cũng không có.
Gã cẩn thận rửa mặt, đứng trước chiếc gương đã vỡ thành mấy mảnh chải tóc, rồi chỉnh chỉnh cổ áo.
Vẻ mặt gã trông rất dửng dưng, mà trong mắt lại có ý dịu dàng, thậm chí miệng cũng như đang câu lên.
Cuối cùng cũng chải chuốt xong.
Gã ngồi xuống trước bàn, lấy ra một cái quang não màu đen, lướt lướt xem xem.
Cuộc gọi rất nhanh được bắt máy, từ ánh sáng ở điểm giữa mà nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn.
Ánh mắt Lilien sáng lên, cười tủm tỉm nói: “Rachel!”
Rachel “Ừm” một tiếng, khẽ nhíu mày: “Chừng nào em về, tôi nghe nói em bị Chiến Thần phát hiện, nếu để lộ thân phận, em…”
“Rachel,” Lilien ngắt lời, “Chừng nào anh làm lễ cưới?”
Rachel nghẹn một chút, nhìn lướt qua tấm lịch cạnh tay, trầm giọng nói: “Ngày 8 tháng sau.”
“Được”.
Lilien gật đầu, vươn tay sờ sờ khuôn mặt ảo làm từ ánh sáng.
Ánh mắt gã ôn nhu chưa từng có, chăm chú nhìn cả buổi, mới nói nhẹ: “Viên đá bồ câu em cho anh đâu rồi?”
“…!Để ở nhà.”
“Vậy lúc anh kết hôn thì đem nó theo, xem như em có đi ha.” Gã nói, sờ trong túi rồi lấy ra một cái gói nhỏ màu đen, “Em còn nhớ lúc trước, anh đã nói, cho dù trở thành tù binh, cũng tuyệt đối không được bán đứng Đế Quốc của mình……”
Mặt Rachel biến sắc, đứng phắt lên, nghiêm nghị nói: “Lilien! Em dám?!”
“Sao em không dám!” Lilien đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra hốc mắt đỏ bừng.
“Rachel, anh hại em nông nỗi này, mấy người hại em ra nông nỗi này! Em mệt rồi, em mệt lắm rồi, em muốn thứ gì thì thứ đó lại rời bỏ em, người em yêu đã sắp phải lấy người khác.
Sống mà muốn yêu cũng không được, em chịu đủ rồi…!Hôm nay em sẽ chết trước mặt anh, muốn anh phải mở to mắt ra mà nhìn em chết trước mặt anh, muốn anh sống không yên, chúc lúc nào cũng nhớ tới cái bản mặt ghê tởm này!”
Dứt lời, gã không thèm nhìn tới người đối diện đã trắng bệch cả mặt, ngửa mặt nuốt hết số bột màu đen kia.
…
Lilien vừa đi, hai viên Alpha kia nhìn nhau, rồi lại nhìn Hứa Nặc người đầy vết thương và Chiến Việt nằm co ro ở một góc.
Alpha còn nhỏ và Omega tay trói gà không chặt, dù gϊếŧ người nào, cũng không phải tác phong của một quân nhân quang minh chính đại.
Có điều hai người làm việc cho Lilien mấy năm nay, lòng cũng đã sớm chết lặng.
Thuần thục đặt Hứa Nặc nằm cạnh Chiến Việt, rồi một trong hai người như bị bệnh cưỡng ép, còn giúp Hứa Nặc sửa sửa cổ áo ngoài.
Người còn lại yên lặng nhìn cậu ta làm xong hết thảy, từ bên hông lấy ra một khẩu súng li tử(*).
(* Li tử (离子): ion – hạt mang điện tích.)
“Răng rắc…”
Tiếng súng lên nòng như một tín hiệu.
Trong nháy mắt, Chiến Việt đột nhiên phóng lên, tay nhỏ cầm lấy một thanh chủy thủ.
Sắc lạnh chợt lóe, hướng tới yết hầu của người nọ xoẹt qua.
Động tác của cậu nhóc vừa mau vừa tàn nhẫn.
Cho dù Alpha kia có phản ứng kịp, cũng bị cắt đứt cổ.
“Má!” Một tay gã che miệng vết thương, dùng đầu gối đá vào bụng Chiến Việt.
“Việt Việt!” Hứa Nặc dùng chút sức, sớm thoát khỏi dây thừng đã bị Chiến Việt cắt làm hai.
Cậu đỡ lấy Chiến Việt, không cho nhóc ấy ngã rồi xoay người…!”Rầm!” Tảng thủy tinh nát không chịu được sức nặng hai người, từng mảnh từng mảnh theo họ rơi xuống.
Liên tiếp liên tiếp những động tác lưu loát thế này, không cho đám Alpha thời gian phản ứng gì hết.
Một Alpha khác vẫn luôn ở một bên hóng chuyện đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Đây là lầu 3,” Gã đen mặt nói.
“Nhảy xuống không chết cũng tàn.
Để tôi xuống xem thử, anh tự đi tìm túi băng gạt đi.”
“Anh Hứa Nặc! Anh Hứa Nặc ơi!”
Hứa Nặc mở mắt một cách khó khăn, cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, một chân hoàn toàn không có cảm giác.
Thấy cậu mở mắt, Chiến Việt thờ phào, dùng sức đỡ Hứa Nặc lên: “Anh ơi, chúng ta đi mau!”
“Khụ.” Yết hầu Hứa Nặc có mùi tanh ngọt.
Cậu dùng sức đẩ Chiến Việt ra, nói nhỏ: “Em đi trước, kêu anh của em đến…….!Anh và anh của em sắp xếp, sẽ ổn thôi.”
“Chẳng lẽ anh không biết bọn họ gϊếŧ người như ngóe, sao em có thể để anh ở đây.” Đôi mắt Chiến Việt đỏ lên, bướng bỉnh nói: “Em sẽ không bỏ anh lại đâu.
Chúng ta đi thôi.”
Hứa Nặc hết cách, chỉ có thể dựa vào Chiến Việt miễn cưỡng đứng lên, lảo đa lảo đảo đi ra ngoài cửa.
Chiến Việt có sức đánh, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, huống chi trên người bị thương, còn phải dìu cả Hứa Nặc.
Cậu nhóc cắn răng, dù đi không được nhanh cũng liều mạng dìu Hứa Nặc, máu và mồ hôi chảy đầy mặt, vào miệng, mang theo vị tanh và đắng nghét.
Bỗng, cậu lạnh sống lưng, rùng mình.
Trực giác Alpha không để cậu nhóc nghĩ nhiều, xoay người ôm lấy Hứa Nặc, đem cơ thể nhỏ bé của mình bám vào lưng Hứa Nặc.
“Bằng……”
Một tiếng súng vang.
“Việt Việt!”
Người nọ vẫn tiếp tục nổ súng, chợt thấy giữa đôi lông mày lạnh ngắt.
Viên đạn bắn xuyên qua đầu gã, ghim vào mặt tường.
Gã không dám tin, mở to mắt, từ từ ngã xuống.
Tay cầm súng của Chiến Thần run run, hai mắt đỏ ngầu ném đi khẩu súng.
Hắn bước nhanh, quỳ trước mặt Hứa Nặc, một tay ôm cậu vào lòng, ôm thật chặt.
“Nặc Nặc……..”
Cả người Hứa Nặc run lên, răng va vào nhau lập cập lập cập từng tiếng.
Nước mắt vô giác chảy đầy mặt.
Cậu bắt lấy cánh tay Chiến Thần, lắp ba lắp bắp: “Việt Việt…….!em Việt đã………”
“Đừng sợ, suỵt, không sao, anh đã kêu người đến rồi.
Không sao đâu, ngoan.”
Hơi thở quen thuộc mang theo lời nói an ủi giúp Hứa Nặc thả lỏng.
Sau đó, cậu ngất đi.
– Hết chương 50 –