Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Chương 14


Bạn đang đọc Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng – Chương 14


Edit: Chỉ muốn làm cá mặn
Beta: Chỉ muốn làm cá mặn, Mina

Hứa Nặc ngẩng đầu thì nhìn thấy một Alpha đang đứng ở ngay cửa, cậu vội vàng đứng lên: “À, xin chào, tôi là Hứa Nặc, là… vợ của Chiến Thần.”
“Ừm, chào cậu, tôi tên Kỷ Lân”.

Vẻ mặt của Alpha trông rất nghiêm túc, cử chỉ có phần uy nghiêm, y bước đến bàn, cầm chén trà lên uống một hớp.

Trong lúc đó, Hứa Nặc cũng nhân cơ hội quan sát vị Alpha này.

Kỷ Lân rõ ràng không còn trẻ, nhưng dù thế thời gian cũng không để lại bao nhiêu dấu vết trên khuôn mặt mà ngược lại cho y thêm khí chất trưởng thành và chững chạc.

“Cậu tìm tôi có việc gì không?”
Hứa Nặc nắm chặt tay Chiến Việt, thấp giọng nói: “Chiến Thần bị tấn công bất ngờ, mấy ngày nay có nhiều tin đồn xấu lan truyền khắp đế quốc.

Trong nhà chỉ còn lại tôi và phu nhân, cùng với Chiến Việt chưa đủ 18 tuổi…”
Kỷ Lân kéo ghế trước bàn lại ngồi xuống, ngón tay đan nhau chống cằm, nheo mắt nhìn cậu nói: “Cho nên cậu đến đây để nhờ sự bảo hộ từ quân đội?”
“…Đúng vậy”, Hứa Nặc có chút xấu hổ, dù sao cầu xin giúp đỡ từ người khác cũng không phải là chuyện vẻ vang gì “Khi nào Chiến Thần trở về nhất định sẽ dốc lòng báo đáp ngài.”
“Cậu nghĩ rằng Chiến Thần có thể trở về?”
“Đúng vậy”, Hứa Nặc càng nói càng kiên định: “Chúng tôi tin tưởng anh ấy sẽ trở về.”

Kỷ Lân nhìn chằm chằm vào cậu, đột nhiên cười khẽ: “Cậu thật là một nhóc con hiểu chuyện.

Nhà tôi cũng có một nhóc Omega, có lẽ cũng bằng tuổi cậu đấy.”
Hứa Nặc ngừng lại một chút, gật đầu: “Phu nhân của ngài hẳn là một Omega rất đáng yêu.”
“Là con trai tôi”, Kỷ Lân thấp giọng nói: “Đáng yêu thì không chắc, nhưng đáng ghét thì có đấy.”
Tuy trên mặt tỏ vẻ chán ghét, nhưng trong mắt lại đầy sự cưng chiều vô hạn.

Hứa Nặc mỉm cười: “Vậy thì quan hệ của hai người nhất định là rất tốt.”
“Thật không?”, Kỷ Lân không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt có chút kỳ lạ, vành tai đột nhiên đỏ bừng lên.

Y ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Tôi hiểu được hoàn cảnh hiện tại của cậu.

Tôi sẽ nộp đơn lên cấp trên nên cậu cứ yên tâm.

Trước tình trạng này… quân đội sẽ không mặc kệ đâu.”
Hứa Nặc thở phào nhẹ nhõm, đầy cảm kích nói: “Vậy thì cảm ơn ngài rất nhiều.”
“Không có gì” Kỷ Lân đứng dậy, liếc nhìn chiếc đồng hồ cổ trên tường rồi nói: “Vậy thì cậu về trước đi, tôi có việc bận cần phải làm nên không thể tiễn cậu được.”
“Không sao, vậy tôi đi về trước đây”
Lúc đi ra ngoài lại là một trận người nhìn tôi trốn, không biết có phải mấy quân nhân đã tập luyện xong chưa, mà trên đường đi đột nhiên có nhiều thêm Alpha và Beta.

Bọn họ ngồi từng nhóm thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng có vài người còn chỉ thẳng vào Hứa Nặc.


Hứa Nặc nắm chặt tay Chiến Việt, dùng sức kéo thấp vành mũ, bước nhanh ra ngoài.

Cho đến khi đã lên xe, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Chiến Việt sợ hãi mà ôm chặt cánh tay Hứa Nặc, ngẩng đầu hỏi: “Anh Hứa Nặc, người đó sẽ giúp chúng ta sao?”
“Sẽ giúp mà”, Hứa Nặc có vẻ tâm trạng rất tốt, vươn tay xoa đầu nhóc, “Chúng ta đúng thật là may mắn khi có thể gặp được thượng tướng Kỷ Lân, nghe nói ngài ấy là một người rất chính trực, chắc chắn ngài ấy có thể làm được như những gì ngài đã hứa với chúng ta.”
“Ồ…vậy còn anh hai em thì sao?”
Hứa Nặc chống cằm, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Anh hai của em… Chậc, tính tình thì nóng nảy, cũng không thích nói chuyện, nhìn vào có vẻ cũng không có gì thú vị, đại khái là ai gặp cũng sẽ cố gắng không lại gần, ngay cả chó gặp anh hai em thì cũng phải trốn đi.”
“Hả?” Chiến Việt vừa thất vọng vừa kinh ngạc, trợn to hai mắt, “Sao anh lại nghĩ như thế…?”
Hứa Nặc nhịn không được mà cười, duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: “Sao em lại có thể dễ thương đến như vậy nhỉ? Anh chỉ trêu em thôi.”
Chiến Việt sửng sốt hai giây, sau đó đỏ bừng mặt, phồng má quay lưng lại tỏ vẻ “Em không thèm quan tâm đến anh nữa.”
Hứa Nặc lắc đầu cười cười, nhìn phong cảnh lướt qua bên cửa sổ, cậu cảm thấy phiền muộn trong lòng đã vơi đi không ít.

……….!
Kỷ Lân quả nhiên là nói được làm được.

Chỉ đến ngày hôm sau, quân đội liền đi đến Chiến gia tỏ vẻ an ủi, cũng hứa hẹn sẽ không có bất cứ ai mang tâm tư bất chính đến làm phiền họ trong 3 tháng này.

Nhưng dù vậy, cả nhà Hứa Nặc cũng không thể sống yên bình.


Lý do rất đơn giản, không có tiền.

Vì để trả tiền trong tài khoản của Chiến Thần, Hứa Nặc đã phải tiêu hết khoản tiền mà mình có, Bạch Tuệ cũng phải bán gần hết đồ trang sức mà bà yêu quý, đến Chiến Việt cũng chủ động bán mô hình bản giới hạn mà cậu ta có được từ hồi đi công viên thể năng.

Khi họ gần góp đủ tiền thì trong nhà đã không còn bao nhiêu đồ nữa rồi.

Hứa Nặc hận không thể một xu bẻ thành mười đồng.

Chiến Việt vẫn còn đang trong tuổi phát triển… Dinh dưỡng tuyệt đối không thể thiếu, thân thể Bạch Tuệ vốn đã không tốt, tuổi cũng lớn rồi…!nhất định phải ăn uống những thức ăn tốt cho sức khỏe, còn cậu thì… Hứa Nặc xoa xoa thái dương rồi thở dài, tạm thời cứ như vậy đi.

Mặc dù xã hội ngày nay đã cởi mở hơn trước rất nhiều nhưng những quan niệm truyền thống vẫn còn ảnh hưởng đến nhiều người, ví dụ như là Omega thì phải ở nhà chăm sóc chồng và dạy dỗ con cái, không thể và cũng không có ai nguyện ý tuyển dụng họ vào làm việc cả.

Điều này gần như cắt đứt hoàn toàn nguồn tài chính của cậu, buộc cậu phải mất rất nhiều công sức mới có thể tìm được một công việc lập trình viên qua Internet với thân phận giả là Beta.

Trong một tháng tiếp theo, vì tình trạng thiếu dinh dưỡng trầm trọng cộng với áp lực quá lớn khiến khuôn mặt Hứa Nặc tái nhợt, cơ thể ngày càng gầy đi, kỳ phát tình cũng xuất hiện vô cùng bất ổn, cái cằm của cậu vốn đã nhọn nay lại nhìn như hình nón, cả người cậu dần trở nên hốc hác tiều tụy.

Những lúc cậu cảm thấy quá khó khăn, thì sẽ ngồi xuống và suy nghĩ rằng những gì cậu bỏ ra liệu có đáng hay không?
Mọi chuyện dường như đi chệch khỏi quỹ đạo như những gì cậu nghĩ… Hứa Nặc cười khổ một tiếng, vùi mặt thật sâu vào lòng bàn tay, lòng đầy chua xót.

Nhưng đây là con đường mà cậu đã chọn thì dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu cũng phải cắn răng chống chịu.

Thời gian trôi thật nhanh, cứ như thế nửa tháng lại trôi qua.


Hôm đó, Hứa Nặc ở trong phòng đang rối rắm với tập tài liệu trên bàn, hiện tại chỉ cần cậu xoa nhẹ đầu thì tóc lại cứ từng nhúm từng nhúm mà rơi xuống bàn tay.

Cậu nhìn chằm chằm nhúm tóc nhỏ trong tay rồi tự lẩm bẩm một mình: “Nếu như cứ tiếp tục như thế này, thì kiểu gì mình cũng sẽ hói thôi…”
Cậu thở dài một hơi, vươn vai chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu rồi nhập số liệu vào máy tính.

Đột nhiên, một giọng nói từ dưới lầu vang lên.

“Nặc Nặc… Nặc Nặc…”
Nghe thấy Bạch Huệ hoảng hốt gọi cậu, Hứa Nặc giật mình vội vàng chạy xuống.

Lúc chạy xuống lầu, vừa nhìn đã thấy vài binh sĩ đang ngồi trên ghế sô pha, Bạch Tuệ cúi đầu ngồi ở một bên, che miệng khóc.

Hứa Nặc đột nhiên cảm thấy đầu trống rỗng, chân không ngừng run rẩy.

“Thượng… thượng tướng…”, đầu lưỡi cậu run rẩy, phải cố gắng lắm mới có thể nói được mấy chữ.

Một người lính nghiêm trang nói: “Xin chúc mừng thiếu phu nhân, thượng tướng vừa gửi cho chúng tôi một tin nhắn rằng ngài ấy bị thương nặng và đang cư trú trong một ngôi làng nhỏ.

Sau hơn một tháng dưỡng thương ở đó thì ngài ấy đã tỉnh lại, có thể vài ngày nữa thượng tướng sẽ về đến đế quốc.”
Hứa Nặc kinh ngạc nhìn anh ta, đột nhiên hai chân run rẩy ngã quỵ xuống.

Chiến Thần… anh thật sự đã về rồi.
– Hết chương 14 -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.