Đọc truyện Hôn Nhân Không Lựa Chọn – Chương 14: Chyện thời thơ ấu
Cảm giác sợ hãi làm cho cô muốn lập tức chạy trốn, chỉ sợ anh sẽ hiểu làm nhân phẩm của cô.
“Tiểu thư, đợi đã.” Anh vẫn còn nắm lấy tay cô, bàn tay anh không những không chịu bỏ ra mà còn nắm lấy chặt hơn, ngăn không cho cô vội vàng rời đi.
“……….” cô nheo mày lại, quay đầu nhìn anh.
“Váy của cô bẩn rồi!” anh nhìn vào váy cô, nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Không….không sao….” cô lúng túng trả lời một câu, rồi liền muốn rút tay mình ra nhưng anh lại không cho.
“Cô đợi một lát.” Anh bỏ tay cô ra, cũng không biết là cô có đồng ý đợi anh hay không, anh đã đi về phía khoang hạng phổ thông.
Còn cô thì thực sự đứng ngây ra đó, không nhúc nhích đợi người đàn ông quay lại, dường như bị ma ám vậy.
Diệp Dĩ Muội là một người không có được nhiều tình thương trọn vẹn của người thân, từ khi sinh ra cô đã chưa từng nhìn thấy cha mình.
Khi cô ba tuổi, mẹ cô đã đưa cô cùng gả vào Lục gia.
Cha dượng cô là một người lỗ mãng, thích uống rượu, thường xuyên đánh mắng hai mẹ con cô.
Còn mẹ cô, dường như cả đời này chẳng mấy khi được vui vẻ, từ trước tới giờ cô chẳng thấy mẹ cười bao giờ.
Đặc biệt là khi nhìn cô, nét mặt của bà lại càng trở nên đau khổ.
Về sau, cô vô tình cứu bà nội của Tần Hàm Dịch, và được bà nội anh ta nhắm, đã dùng một số tiền rất lớn để mua cô.
Cha dượng cô có thể nhận được một số tiền lớn như vậy, đương nhiên là vui vẻ đồng ý bán cô đi.
Cô có thể hiểu được lòng mẹ cô, mẹ cô chắc là cũng không muốn cô cả đời phải ở lại cái nơi nghèo khổ cùng cực đó mới kìm nén nỗi đau mà bán cô đi!
Thế nhưng bất kể mục đích của bọn họ là gì, không có một ai nghĩ tới cảm nhận trong lòng cô, đó là sự thực thật tàn khốc đối với cô.
Hai chữ “tình thân” trong cuộc đời của cô đã trở thành một khái niệm rất mơ hồ.
Nhưng người đàn ông vừa nãy đã đúng lúc cho cô cái cảm giác mơ hồ đó, nó dường như là tình thân vậy….
Người đàn ông quay trở lại, đúng lúc nhìn thấy Diệp Dĩ Muội đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, anh ta lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi mới cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Dĩ Muội giật mình trở lại thực tại, cô khẽ lắc đầu, trả lời có chút đau khổ: “Không có gì.”
Tôi vừa đột nhiên nghĩ tới mẹ mình. Người đàn ông cười cười, không hề bóc trần sự thật trước mắt rằng Diệp Dĩ Muội lời nói và suy nghĩ không giống nhau, anh đưa ra trước mặt cô một cái túi giấy: “Cô cầm lấy.”