Bạn đang đọc Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra! – Chương 2: Tâm Sự!
Tại một căn phòng trọ nhỏ.
Bạch Nhược Vy tỉnh dậy trên chiếc giường đơn cũ kĩ.
Cô -Bạch Nhược Vy 22 tuổi, sinh viên đại học kinh tế năm 3.
Cha mẹ cô mất từ lúc cô mới 14 tuổi do tai nạn giao thông.
Lần đó cô may mắn thoát chết nhưng cha mẹ cô đã vĩnh viễn rời xa cô mãi mãi.
Lúc ấy cô gần như suy sụp vì hoảng loạn và đau buồn.
Nhưng sau đó cô vẫn cố gắng gượng lại bản thân.
Trước kia gia đình cô cũng thuộc dạng khá giả.
Nhưng sau khi ba mẹ cô mất thì căn nhà của gia đình cô cũng phải bán đi để trả nợ.
Còn lại chút tiền để dành cô thuê một căn phòng trọ nhỏ.
Hàng ngày, cô vừa đi học vừa đi làm.
Những buổi sáng không phải lên lớp cô đi làm phục vụ tại một nhà hàng.
Buổi chiều sau khi tan học cô đi phát tờ rơi trong 2 tiếng và tối thì nhận may khuy( cúc) áo hộ cho những người trong phố.
Cả ngày không một lúc nào cô được nghỉ ngơi, làm việc cật lực để kiếm tiền trang trải cuộc sống cũng như đóng học phí.
Mặc dù vậy nhưng cô chưa từng bỏ cuộc, bởi cô tin ba mẹ trên trời sẽ luôn dõi theo cô.
Cô học rất giỏi, thường xuyên nhận được tiền học bổng và được trợ cấp do hoàn cảnh khó khăn.
Ở lớp cô luôn là học sinh xuất sắc, được các thầy cô yêu quý.
Do đêm qua may đồ khuya nên sáng ra tỉnh dậy có chút mệt.
Cô dậy thay đồ rồi đi bộ ra bến xe buýt chờ.
Chợt Nhược Vy thấy có chiếc ví trước mặt.
Cô tiến tới nhặt lên, nhìn phía trước có một người phụ nữ trung niên đang tìm gì đó trong túi xách cô liền bước tới:
– Bác ơi, chiếc ví này có phải của bác không ạ?
– Ôi, cảm ơn cháu nhé cô gái!.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ﹍ T????UMT????UYỆ N﹒VN ﹍
– Dạ không có gì, việc nên làm thôi ạ!
– Cháu tốt bụng thật đó!
– Bác quá lời, thôi cháu xin phép cháu đang vội ạ!
Bạch Nhược Vy vừa định bước lên xe thì thấy một người bà lão đang chen lấn trong hàng người.
Cô tiến tới đỡ tay bà lão ấy rồi dìu bà lên xe.
Trên xe, cô nhường vị trí cuối cùng cho nà còn mình thì đứng.
Tất cả hành động của cô đều lọt vào đôi mắt của người phụ nữ trung niên vừa rồi.
Bà ấy gật đầu hài lòng nhìn cô.
– Quả là cô gái tốt, đã lương thiện rồi lại còn xinh xắn như vậy.
Sau đó người phụ nữ ấy bước lên chiếc xe ô tô sang trọng ở phía sau xe buýt.
(Đoán xem người phụ nữ đó là ai??)
____________
Xuống xe buýt, Bạch Nhược Vy nhanh chân vào trường.
Cũng may là vừa mới vào đến cửa lớp thì đánh trống.
Phù! Xém xíu là muộn học rồi.
Cô bước xuống chỗ ngồi của mình ở gần cuối lớp, một cô gái nhanh nhảu nói:
– Nhược Vy, sao nay cậu đi muộn vậy?
– Tối qua mình thức khuya, sáng suýt nữa là ngủ quên rồi!
Cô gái này là Diệp Cẩn Huyên bạn thân của cô.
Ban đầu lúc mới đến chỉ có mình Cẩn Huyên là đồng ý chơi chung với cô.
Hai người thân thiết với nhau như chị em ruột.
Cẩn Huyên học không giỏi lắm nhưng cô nàng hát rất hay, gương mặt lại ưa nhìn.
Ước mơ của Cẩn Huyên là trở thành một ca sĩ nổi tiếng.
Một buổi sáng lại trôi qua, cô trở về nhà chuẩn bị để tới nhà hàng làm thêm.
__________________
– Alo, cậu điều tra về cô bé lúc sáng chúng ta gặp ở trạm xe buýt cho tôi.
– Vâng, phu nhân.
_______________________
Buổi chiều nay cô được nghỉ không cần đi phát tờ rơi.
Bạch Nhược Vy thay một chiếc áo thun phối với quần jean đơn giản.
Bạch Nhược Vy đi dạo bên bờ hồ, ngắm nhìn bầu trời lúc xế chiều.
Từ ngày cha mẹ mất, cô trở lên trầm tĩnh hơn rất nhiều, cô không còn cười nhiều như trước mà luôn giấu kín tâm tư, cảm xúc của mình.
Ngoài Cẩn Huyên thì những tâm tư đó cô không biết lên giãi bày cùng với ai.
Chợt có một giọng nói nhẹ nhàng của một bà lão vang lên bên cạnh:
– Cháu gái, có tâm sự gì sao?
– Dạ! Bà cũng thích đi dạo vào buổi chiều ạ!
– Đúng vậy! Cháu có chuyện buồn sao?
– Không ạ, chỉ là đang nhớ lại chút kỉ niệm xưa thôi ạ!
– Không phiền có thể kể cho bà nghe được không.
Cô chần chừ rồi cũng đồng ý.
Bạch Nhược Vy kể hết về câu chuyện của bản thân mình từ khi cha mẹ mất đến hiện tại cho bà lão nghe.
Cảm giác chia sẻ với một ai đó lúc tâm trạng nặng nề thật sự thoải mái.
Bà lão ấy nghe câu chuyện của cô mà cảm thấy thương cho cô gái nhỏ này.
Mới 22 tuổi mà đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy.
Chiều tối, người của bà lão tới đón.
Trước khi rờiddi bà nắm tay Nhược Vy niềm nở:
– Cháu gái, mai cháu có rảnh không?
– Dạ mai chủ nhật, cháu phải đi làm thêm vào buổi chiều ạ!
– Vậy sáng mai tới nhà bà chơi nha, bà rất thích cháu.
Bạch Nhược Vy khó lòng thoái thác, bà ấy đã có lời mời nếu cô từ chối cũng không phải phép.
– Dạ!
__________________________
Sáng hôm sau, 7h sáng tại khu nhà
Bạch Nhược Vy đang chuẩn bị ra ngoài mua đồ liền thấy một chiếc ô tô đen đỗ trước cửa nhà mình.
Cửa xe mở, một người bước từ trong ra tiến lại gần.
Cô theo bản năng lùi lại chợt người đó lên tiếng:
– Xin chào, cô có phải Bạch Nhược Vy không ạ.
– Đúng vậy, tôi là Bạch Nhược Vy, anh là…..
– Tôi theo lệnh của bà chủ tới đón cô!
– Bà chủ của anh là…….
– Cô cứ đi rồi sẽ biết!
Biết không tránh được nên Bạch Nhược Vy nửa tin nửa ngờ bước lên xe.
chiếc xe ngay lập tức lăn bánh.
Qua thành phố nhộn nhịp, chiếc xe tới ngoại ô ít người phong cảnh hữu tình.
Nửa giờ sau, xe dừng lại, Bạch Nhược Vy bước ra.
Cô sửng sốt trước những gì mình thấy.
Một ngôi biệt thự với thiết kế cổ điển phong cách Châu Âu rộng lớn.
Trước cổng là một con đường nhỏ, hai bên với rất nhiều hoa và cây cối.
Cô theo bước chân người giúp việc ở cổng tiến vào căn biệt thự sang trọng mà lòng ngũ vị tạp trần.
Rốt cuộc là ai kêu cô tới đây, và với mục đích gì?.