Đọc truyện Hôn Nhân Giả – Chương 39: Nâng niu trong lòng bàn tay – P5
Tỉnh dậy liền không ngủ tiếp được nữa.
Trong lòng phiền muộn khôn cùng, Cố Ái xoa nhẹ hai thái dương, lúc này bất chợt nhìn thấy trên bàn cạnh giường có một chiếc gạt tàn thuốc lá.
Lâm Trình thường xuyên hút thuốc hiệu này, Cố Ái cầm lên, trên vỏ hộp rõ ràng in chữ: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe”. Nhìn dòng chữ đến ngây ngốc, cô bỗng cười chua sót, con người thật đúng là sinh vật kỳ lạ, biết rõ những thứ này có độc, thế nhưng lại không thể ngăn nổi bản thân mình mà chạm tới chúng.
Tâm tình lúc này của cô cũng như thế, muốn thoát khỏi nhưng lại không thể khống chế được.
Biết rõ là hiện tại đã không có chuyện gì, nơi cô đang ngồi là nhà của Lâm Trình, hết thảy đã yên ổn, nhưng trong đầu cô lại không thể xua đi hình ảnh năm tên đàn ông tối qua xúm lại xâu xé quần áo của cô.
Nhớ đến một màn ấy, toàn thân cô lại bắt đầu run rẩy.
Điều hòa trong phòng để nhiệt độ rất ấm, Cố Ái xuống giường, chân để trần dẫm lên thảm bước tới trước cửa sổ.
Trước kia mỗi khi tâm tình không vui, cô sẽ ngước lên nhìn những đốm sao trên trời, nhìn những tia sáng lấp lánh, chợt lóe chợt tắt, tâm tình không hiểu sao lại thấy hứng khởi hơn.
Nhưng hôm nay, kéo bức màn che cửa sổ ra, nhìn những ánh sao xuyên qua cửa sổ thủy tinh, tâm tình của cô vẫn không tốt hơn chút nào.
Hơn thế, lúc này đứng trước cửa sổ, không hiểu sao cô lại có một loại xúc động muốn nhảy xuống phía dưới.
Trong lòng không khỏi run sợ, sợ rằng mình trong lúc u mê không tự chủ được mà nhảy xuống, Cố Ái cuống quýt kéo rèm cửa sổ kín lại, lui về bên giường.
Không muốn leo lên nằm nữa, cô chỉ ngồi bệt xuống sàn, lưng tựa vào cạnh giường.
Ngồi bó gối thu mình lại, đầu gục lên chỗ đầu gối, bả vai Cố Ái đột nhiên run rẩy.
Trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Ban đầu chỉ có tiếng nức nở nho nhỏ, nhưng nỗi khó chịu càng lúc lớn hơn, cô bỗng kiềm lòng không được đột nhiên bật khóc thành tiếng.
Từ giờ trở đi, rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ?
Cô chỉ còn hai bàn tay trắng, không nhà để về, không còn người thân nữa.
Tương lai đối với cô thật sự mờ mịt.
Tuy rằng Lâm Trình đối với cô rất tốt, nhưng cô thật sự sợ hãi, lo lắng một ngày nào đó Lâm Trình cũng giống như Thẩm Luật Ngôn đột nhiên rời xa cô.
Cô thật sự không muốn phải chịu đựng loại cảm giác này nữa, cuộc sống đang có hy vọng bất chợt mất phương hướng, bất chợt lạc lối. Cảm giác giống như đang trên thiên đường đột nhiên bị ngã xuống vực thẳm, toàn thân đau đớn như muốn tiêu tan.
Đột nhiên, Cố Ái ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, ý niệm muốn nhảy xuống lại xuất hiện trong đầu một lần nữa: dứt khoát chết đi, cô đã không nơi nương tựa, chết là xong hết mọi chuyện, sẽ không có ai vì cô mà đau lòng.
Nghĩ đến nước mắt lại trào xuống.
Thế giới này có người nào bi thảm như cô? Ngay cả chết đi cũng không có người thương xót.
Đưa tay lâu nước mắt. Nhưng càng lau lại càng rơi nhiều hơn.
Nhưng nếu muốn chết, cô không thể chết ở nơi này, đây là nhà của Lâm Trình, cô không được chết ở nhà anh, để rồi thành bóng ma trong lòng Lâm Trình. Cô nên đến một nơi thật xa, lẳng lặng không một dấu vết, không một ai biết.
Nghĩ vậy, cô hít một hơi sâu, cứ như vậy đi.
Một đêm không chợp mắt.
Suốt đêm hôm qua, Cố Ái đã ngồi tựa vào giường cho đến khi trời sáng.
Cô không ngủ được, cũng không dám ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại hình ảnh đám người đang muốn xé quần áo cô lại hiện lên.
Bây giờ là bảy giờ sáng, bởi vì cả đêm không ngủ, nên giờ đầu óc cô vựng vựng choáng váng.
Chân như muốn tê dại, phải cố hết sức cô mới đứng thẳng được người, cô cảm thấy thân thể mình trở nên vô lực, vô cùng khó chịu.
Đi đến trước gương, nhìn ảnh phản chiếu của chính mình: Nét mặt sa sút, tái nhợt, bơ phờ, thần sắc khó coi đến dọa người.
Rửa mặt thật sạch, trang điểm sơ qua, Cố Ái mới bước ra khỏi phòng ngủ.
Cô nhìn phía sau cánh cửa, Lâm Trình đang bận rộn luôn tay trong bếp.
Thân hình anh cao lớn, đứng ở nơi đó thực đẹp mắt.
Tựa mình lên cửa đứng ngắm theo bóng lưng anh, khoé miệng Cố Ái bất giác cong cong.
“Lâm ca ca, cảm ơn anh, cảm ơn anh đối với em tốt như vậy, trong lúc em gặp khó khăn, cảm ơn anh đã luôn bên cạnh em. Thật sư rất cảm ơn anh.” Ánh mắt không rời khỏi Lâm Trình, trong lòng Cố Ái thầm nói lời cảm ơn, cầu nguyện: “Khi cô lên thiên đường, cô sẽ phù hộ cho anh cả đời gặp may mắn, sớm được ở bên người xa tận chân trời của anh.”
Cảm giác được ánh nhìn nóng rực từ sau lưng, Lâm trình quay người lại, liền thấy Cố Ái đang nhìn anh đến xuất thần.
Nhìn sắc mặt cô đầy mệt mỏi, Lâm Trình nhíu mày: “Tối hôm qua em ngủ không ngon sao?”
“Em ngủ rất ngon, không hề mộng mị.” Cố Ái nói xong, sống mũi đột nhiên cay cay, cô quay mặt đi rồi nói: “Em đói bụng rồi.”
Nghe Cô Ái nói đói, khóe miệng Lâm Trình lập tức hiện ra ý cười, cô đói bụng, điều này có nghĩa là cô không nghĩ lung tung nữa.
“Cơm làm xong rồi đây, em vào bàn ngồi đợi một lát nữa nhé.”
“Vâng” Cố Ái đáp xong liền xoay người rời đi.
Năm phút đồng hồ sau, đồ ăn đã được dọn lên bàn.
Lâm trình làm đều là những món cô thích ăn nhất.
Đang ăn cơm, tâm tình Cố Ái sa sút đến cực điểm, đây có lẽ là bữa ăn cuối cùng trên đời này của cô.
Mặc dù đều là những món ăn cô thích nhất, nhưng hiện tại cô lại không có khẩu vị gì. Cơm ăn miếng được miếng không, chẳng hiểu thế nào nước mắt lúc này lại muốn trào ra.
Cô thực sự không nỡ…
“Làm sao vậy?” Thấy tinh thần của cô càng lúc càng ảm đạm hơn, Lâm Trình nhíu mày: “Đồ ăn không ngon sao?”
“Đồ ăn rất ngon, vô cùng ngon.” Ngẩng đầu lên, cô lấy hết sức mình kiềm nén cảm xúc lại, cười cho có lệ: “Tay nghề của Lâm ca ca thật là siêu hạng, nấu ăn ngon vô cùng”, nói xong Cố Ái lại cúi đầu ra sức gắp đồ ăn bỏ vào miệng mình.
Vốn dĩ đã không có khâu vị, lại một mực đưa thức ăn vào miệng rồi nuốt xuống. Sau khi ăn xong, cảm giác đầu tiên của Cố Ái chính là muốn nôn ra.
Cuống quýt chạy vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu mà nôn.
Thật là khó chịu, những thứ trong dạ dày như đang cuồn cuộn trào lên, trong cổ họng trở nên đắng ngắt, bụng đau như muốn ngất xỉu.
“Ái Ái, em không sao chứ?” Nhìn cô chật vật, Lâm Trình nhẹ nhàng vuốt lưng giúp cô thoải mái hơn.
Cô rất muốn khóc, khóc một trận thật lớn.
Cảm giác nôn rất khó chịu, Cố Ái nức nở thành tiếng.
Nhìn cô khóc, Lâm Trình có chút hoảng hốt.
Ngồi chồm hốm vuốt lưng cho cô, dỗ dành cô: “Không việc gì, nôn ra sẽ hết thôi.” Vừa nói chuyện, bàn tay vẫn dịu dàng vuốt lưng Cố Ái như trước.
Chờ đến khi cô không còn muốn nôn nữa, thoáng thấy cô đã dễ chịu hơn, Lâm Trình mới rót cho cô một ly nước: “Nào, súc miệng cho sạch đi nào.”
“Lâm ca ca.” Cố Ái không đưa tay nhận lấy, mà là gục vào trong ngực anh tiếp tục khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Em không nỡ rời xa anh.”
“Thật là ngốc, sau này em vẫn ở nơi này, chúng ta mỗi ngày đều có thể gặp nhau, có gì mà nỡ hay không nỡ.” Lâm Trình xoa tóc cô, vuốt ve hai má của cô: ‘Về sau, nơi này chính là nhà của em.”
Nhà của cô sao?
Cố Ái gật đầu: “Lâm ca ca, anh là người tốt, người tốt sẽ gặp may mắn.”
“Cô bé ngốc” Lâm Trình nói xong thì nhíu mày, anh cảm thấy được ngữ khí nói chuyện của Cố Ái rất không thích hợp, thế nhưng anh vẫn không tìm ra được không thích hợp ở chỗ nào.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Trình một mình lái xe tới công ty.
Đợi cho Lâm Trình đi rồi, Cố Ái rảo bước đi quanh ngôi nhà một vòng, sau đó ngồi xuống sô pha, lấy bút ra viết một bức thư.
“Lâm ca ca, cám ơn anh từ trước tới nay đã luôn chăm sóc em, thật tình cảm ơn anh. Nếu em chết rồi, mong anh hãy thay em hiến tạng cho những người cần, cảm ơn anh.”
Sau khi viết xong, Cố Ái thầm nhủ trong lòng: Chết rồi vẫn có thể làm việc có ích thật tốt.
Nếu cô làm vậy thượng đế có thể thực hiện nguyện ước của cô: Phù hộ cho cuộc sống của Lâm ca ca luôn may mắn hạnh phúc hay không?