Bạn đang đọc Hôn Nhân Ép Buộc Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài – Chương 139: Kết Hôn
“Tuần đến có muốn cùng tôi đi xả xui không hả? Gì chứ tôi chưa gặp qua ai xui xẻo hơn cô luôn đó!”
Phó Duật vẫn chăm chú ăn bữa tối ngon lành, nhìn biểu tình đa dạng trên hai khuôn mặt đối diện anh.
Thực tình lúc anh điều tra ra được Bạch Ly là người đứng sau chuyện này anh cũng cảm thấy có chút không tin lắm.
Tại sao cái cô họ Bạch kia lại cứ cắn mãi không buông Diệp Liên Tuyết như vậy chứ? Vừa phải bồi thường một số tiền không hề nhỏ, suýt nữa thì ngồi tù nhưng vẫn cứ cố đấm ăn xôi như vậy, đúng thật là cái loại hết thuốc chữa.
Mà Quách Thừa Tuyên cũng không cảm thấy dễ chịu hơn là bao.
Thanh mai trúc mã của hắn, cái người mà theo như miệng lưỡi thiên hạ đồn đại là được hắn bảo vệ còn hơn cả hôn thê lại đang cố gắng tìm mọi cách hãm hại hôn thê của hắn mà chẳng từ một chút thủ đoạn nào.
Hắn không có hay lên tiếng đính chính mấy cái thứ tin đồn lá cải nhiều như lá mùa thu kia, nhưng có vẻ như hắn cũng đã và đang cực kì nhân từ rồi.
“Bây giờ hai người định làm sao đây? Còn suy nghĩ nữa là có khi ngày mai danh tiếng của con nhóc này bị bôi đen như mực luôn đó.”
Diệp Liên Tuyết ngồi đăm chiêu một góc chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì.
Quách Thừa Tuyên cũng ngưng trọng.
“Cậu cứ làm theo kế hoạch của mình đi đã.
Còn lại về phần của Bạch Ly cứ để tôi ra tay xem sao.”
Cả hai cùng nhìn sang Diệp Liên Tuyết, cô không có bất kì ý kiến gì, chỉ chăm chăm suy nghĩ, cũng không có phản đối ai.
“Vậy được rồi.
Tôi cứ làm theo kế hoạch thôi.
Nhưng mà cậu định sẽ xử lý cái cô họ Bạch đó bằng cách nào đây? Tôi thấy thì điều khiến cho cô ta cứ cắn mãi lấy Diệp Liên Tuyết không buông chính là cậu đó.
Ai bảo cậu là thanh mai trúc mã của người ta, đi gieo thương nhớ sâu đậm đến như thế làm cái gì?”
Quách Thừa Tuyên lườm Phó Duật một cái rõ sắc, đối với câu bông đùa này của anh kì thực không vui vẻ nổi.
Hắn làm liên lụy đến Diệp Liên Tuyết nhiều như vậy, bây giờ hắn cũng phải nên đứng ra xử lý chuyện này thôi.
Ít nhất thì hắn muốn cho cô thấy rằng hắn không phải cái kiểu người một chân đạp hai thuyền như người ta nói, cũng không phải kiểu người nhân nhượng người khác lâu như vậy.
“Em sẽ để chuyện này cho tôi giải quyết chứ?” – Hắn quay sang hỏi cô.
Diệp Liên Tuyết nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Cô cũng chẳng biết phải làm sao đâu, thực sự thì cô chán ghét mỗi lần nghe nhắc đến cái tên Bạch Ly rồi.
Nhưng chuyện này cần phải dứt điểm, và Quách Thừa Tuyên có dứt điểm được chuyện này hay không, có lẽ cô cũng cần phải xem xét lại.
“Tùy anh thôi, dù sao thì tôi cũng mệt mỏi lắm.
Cứ làm như thế nào mà anh thấy tốt nhất là được.
Và nhớ là phải làm cho dứt khoát, tôi không muốn cô ta sau những lần nhận được sự khoan hồng từ anh rồi vẫn cố gắng kiếm chuyện với tôi cho bằng được.”
Căng thẳng chính là những gì mà cả Quách Thừa Tuyên lẫn Phó Duật đều cảm thấy được vào ngay lúc này.
Bởi vì có vẻ như Diệp Liên Tuyết đang cảm thấy phiền phức đến cực độ rồi.
Cô cùng hai người họ ăn bữa tối, còn cẩn thận gói thêm đồ ăn để Phó Duật mang về ăn dần, sau đấy cô vào phòng mình, có vẻ như buổi tối hôm nay cô sẽ không gặp mặt Quách Thừa Tuyên.
“Cậu nên để cho cô ấy ở một mình đi nhá! Dù sao thì bị tình địch của mình ngày đêm làm phiền như thế có là đàn ông như tôi thì cũng cảm thấy phiền phức thôi.
Xử lý mọi chuyện cho gọn ghẽ vào, tôi cũng chẳng biết phải làm sao để giúp cậu được đâu.”
Phó Duật vỗ vỗ vai Quách Thừa Tuyên đầy khích lệ rồi ra về.
Hắn ngồi xuống sofa, và rồi hắn lại suy nghĩ.
Từ lâu hắn đã không xem Bạch Ly là đối tượng của mình, cho dù có phải kết hôn với Diệp Liên Tuyết hay không thì cô ta cũng sẽ mãi mãi chẳng thể nào trở thành cô dâu của hắn.
Chính vì cả hai đã cùng nhau lớn lên, có thể xem là thanh mai trúc mã thế nên hắn mới luôn cảm thấy không biết phải làm sao với cô ta.
Nhưng Bạch Ly là kẻ không biết thức thời.
Nhất là khi cô ta vừa được thoát khỏi vòng lao lý, và cô ta lại năm lần bảy lượt muốn tìm cách để phá hoại cuộc sống của người khác.
Hắn có tình cảm với Diệp Liên Tuyết – điều này hắn tự mình thừa nhận với bản thân mình.
Và Bạch Ly đang cố gắng làm phiền đến cuộc sống của người mà hắn yêu, đây là điều không thể nào chấp nhận được.
“Tôi vừa đáp xuống sân bay.
Bất ngờ chưa! Phải đến gặp tôi ở bữa tiệc tẩy trần nhé!”
Quách Thừa Tuyên nhíu mày.
Dòng tin nhắn vừa được gửi đến chặt ngang mạch suy nghĩ của hắn nhưng lại khiến cho đôi đầu mày của hắn chau chặt hơn.
Trong lúc mọi chuyện đang rối tinh rối mù như thế này, hắn cũng thực sự mong rằng sẽ không có thêm một ai bước vào chuyện này nữa.
Hắn sẽ không có cảm giác tội lỗi hay khó xử với bất kì ai đâu, thế nhưng cũng chính vì chuyện này, hắn mới cầu mong rằng sẽ không có ai phải chịu thêm ảnh hưởng.
Diệp Liên Tuyết ra ngoài rót một cốc nước, cô nhìn thấy Quách Thừa Tuyên vẫn đang ngồi ở chỗ cũ làm việc.
Hắn vẫn như vậy nhỉ! Hắn có phòng làm việc riêng kia mà!
Hắn nhìn thấy cô, có chút sửng sốt, nhưng rồi ánh mắt của hắn lại dần chuyển thành phức tạp.
Một kẻ có lỗi như hắn vào giờ phút này kì thực không biết phải đối diện với cô bằng cách nào.
Chuộc lỗi? Hắn sẽ làm, nhưng bây giờ đây hắn thật sự rất muốn ôm cô vào lòng mình.
“A Tuyết, cùng nhau nói chuyện được chứ?”
Cô dừng lại ở trước cánh cửa phòng, khi bàn tay đã sớm đặt lên tay nắm cửa.
Và cô chọn ở lại, để nghe những gì hắn muốn nói.
“Khi chuyện này được xử lý xong, tôi mong rằng chúng ta có thể kết hôn…”
Cô sững người trước đề nghị của hắn.
Nhất là khi cô nhìn thấy ánh mắt cực kì nghiêm túc kia.
“Anh đang gấp cái gì à?” – Cô hỏi, ánh mắt có chút rời rạc, rối bời.
“Không! Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta cần làm như thế.
Tôi muốn càng nhanh càng tốt, không muốn chuyện của em là chuyện riêng nữa.
Tôi muốn xử lý tất cả mọi chuyện cho em, muốn bảo vệ em khỏi mọi rắc rối.
Chúng ta kết hôn rồi sẽ chẳng có gì có thể ngăn cản được nữa, em cũng sẽ không bị làm phiền.
Tôi hứa đó!”
Kết hôn vào thời điểm này là một chuyện mà Diệp Liên Tuyết chưa bao giờ dự tính đến.
Hoặc nói một cách chính xác hơn chính là cô chưa bao giờ dự tính đến việc sẽ cùng với hắn kết hôn.
Sao nhỉ? Cô cũng có tình cảm với hắn và cô biết rằng hắn cũng có tình cảm với cô, nhưng chuyện kết hôn là chuyện xa vời lắm, khi mà cô đang có rất nhiều chuyện riêng, chưa sẵn sàng để gọi đó là chuyện chung của hai vợ chồng.
“Để sau được không? Anh cũng biết là thời gian này tôi đang bận rộn để có thể nhanh chóng lấy được bằng tiến sĩ mà.”
“Em vẫn có thể học mà, tôi sẽ không bao giờ kìm hãm em đâu.
Tôi chỉ là đang muốn chắc chắn hơn chuyện của chúng ta mà thôi.
Em suy nghĩ kĩ chuyện này được chứ? Còn chuyện của Bạch Ly, tôi sẽ thay em giải quyết, nhưng thời gian này bởi vì một vài lý do, tôi không thể hứa với em là có thể giải quyết nó một cách nhanh chóng được.”
Cô đảo mắt: “Tùy anh thôi.
Nhưng nếu anh không giải quyết được cũng có thể nói với tôi một tiếng.”
“Tôi giải quyết.
Hứa với em.”
Chuyện kết hôn không hiểu sao vào một ngày thường nhật như thế này đột nhiên lại ập tới.
Giống như một con sóng lớn đổ ập vào trong suy nghĩ của Diệp Liên Tuyết rồi nhanh chóng xô đổ toàn bộ những dự tính, suy nghĩ của cô thành một bãi tan hoang.
Quách Thừa Tuyên cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng cô lại lưỡng lự, đắn đo.
Cô chưa muốn kết hôn, vào thời điểm này, nhất định cô phải tìm cách trì hoãn nó lại..