Bạn đang đọc Hôn Nhân Ép Buộc Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài – Chương 11: Sư Phụ
Bên ngoài sở cảnh sát đã là buổi chiều, Diệp Liên Tuyết không ngờ rằng mới vừa sáng nay đến lớp ngày đầu mà đến giờ đã có nhiều chuyện xảy ra như thế.
Kể ra thì vừa lúc ban trưa gặp Quách Thừa Tuyên ở căn tin học viện, cũng vì chán ghét nhìn thấy mặt hắn nên đến giờ cơm trưa cũng chưa ăn, bụng sắp dính vào lưng đến nơi rồi.
Đi bộ đến trạm xe buýt, Diệp Liên Tuyết định bụng bây giờ về ký túc xá rồi cô sẽ pha một bát mì gói thật thơm sau đấy mặc kệ sự đời ngủ đến sáng hôm sau thì thôi.
Không ngờ lúc đang chờ xe buýt, Lục Nghị Thành lại lái xe đến.
“Lên xe đi, anh đưa em về học viện.
Dù sao thì sắp đến giờ cao điểm rồi, xe buýt cũng còn lâu mới đến, lên xe mau đi!” Anh hạ kính xe xuống, nói lớn với Diệp Liên Tuyết.
Dù sao thì cũng không phải người ngoài, càng không phải tên mặt thớt đáng ghét Quách Thừa Tuyên, Diệp Liên Tuyết nghĩ rằng cô cũng nên chiếu cố bản thân mình một chút thay vì chen chúc trên xe buýt để về học viện.
Thế là cô mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh Lục Nghị Thành.
“Đã chịu đeo thiết bị trợ thính rồi đấy à? Trước đến giờ anh nhớ là bà ngoại chẳng cho em dùng, sợ em nghe thấy những điều không hay, bây giờ cũng đến lúc dùng đến rồi.” Lục Nghị Thành lên tiếng hỏi khi thấy thiết bị trợ thính trên tai của cô.
Diệp Liên Tuyết mỉm cười rồi gõ gõ mấy chữ đáp lại anh: “Chung quy thì cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi ạ, em đi học ở học viện, ít nhiều cũng phải dùng đến nó để giao tiếp với người khác.
Em chẳng sợ gì mấy lời khó nghe từ người khác đâu, nhưng em phải dùng vì hoàn cảnh.”
“Được rồi, đúng thật là em chẳng sợ gì ai thật, thế nên mới có chuyện xảy ra ngày hôm nay đúng không? Em xem có phải từ trước đến nay anh toàn đi sau dẹp loạn cho em mãi thành quen rồi hay không? Đến thành phố này chưa gặp anh được chút nào, không ngờ lần đầu gặp nhau lại ở trong đồn cảnh sát, thật sự không biết nói sao với em nữa.”
Diệp Liên Tuyết ngược lại chỉ cười khẩy, cô gõ gõ mấy chữ vào điện thoại rồi đưa sang cho Lục Nghị Thành, bên trên ghi rằng cô đã từng đến văn phòng luật nơi anh làm việc để tìm anh nhưng không có anh ở đấy.
“Được rồi, là anh trách nhầm em.
Thế nhưng em cũng chẳng biết liên lạc với anh à? Con nhóc này!”
Nhân lúc đường vắng, Lục Nghị Thành lại tranh thủ đưa tay sang vò đầu của Diệp Liên Tuyết rồi nhìn khuôn mặt nhỏ thanh tú của cô cau có lên vì tức giận.
Đây là trò nghịch ngợm thành quen của anh ngày trước, đương nhiên người chịu trận thì luôn chỉ có cô sư muội nhỏ này mà thôi.
“Thật nhớ ngày trước, ngày mà chúng ta còn bé ấy, chỉ biết lẽo đẽo theo sư phụ học y thuật.
Bây giờ mọi thứ đổi khác quá, anh không biết có được gọi là tốt hơn không nữa…” Lục Nghị Thành vẫn chăm chú lái xe, trong giọng nói có pha chút tiếc nuối.
Diệp Liên Tuyết không biết nghĩ gì, gõ gõ lên điện thoại vài chữ rồi lại đẩy sang cho anh: “Nếu tiếc nuối thì sao anh lại từ bỏ học y?”
Câu hỏi này của Diệp Liên Tuyết thực sự khiến cho Lục Nghị Thành như khựng lại.
Cô nói đúng, anh đã từ bỏ, vậy anh lấy gì để tiếc nuối đây.
.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Nếu như anh không có cơ hội hay bất đắc dĩ không thể tiếp tục học y, khi đấy anh hoàn toàn có thể tiếc nuối.
Nhưng ngay tại thời điểm đấy chính anh chọn từ bỏ để theo đuổi một con đường hoàn toàn khác, anh chẳng có tư cách gì để ngồi đây tiếc nuối cả.
“Sư phụ có khoẻ không?” Phớt lờ những bất ổn trong tâm trạng cũng như là ngổn ngang trong suy nghĩ, Lục Nghị Thành cố bình ổn tâm trạng mình lại, tiếp tục nói chuyện với Diệp Liên Tuyết.
Cô gật gù với câu hỏi này của Lục Nghị Thành, không biết nghĩ ngợi gì lại lấy điện thoại bấm video call, còn mở loa ngoài.
Điện thoại đổ hai hồi chuông dài réo rắt rồi kết nối thành công, bên kia là một ông lão đứng tuổi, râu tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần vẫn cực kì minh mẫn, quắc thước.
“Ôi đứa nhóc hư đốn này, bây giờ mới biết nhớ đến người làm sư phụ là ta đó hả? Con chỉ biết nhớ đến bà ngoại thôi, hoàn toàn quên mất sư phụ đây rồi, không ngờ hôm nay còn biết gọi điện về cho ta, thật khiến ta tức chết!!!” Bên đầu dây bên kia là tiếng oán than, mặc dù thế nhưng vẫn nghe ra được điệu bộ rất đỗi vui mừng của ông khi nhận điện thoại từ Diệp Liên Tuyết.
Diệp Liên Tuyết dùng kí hiệu trả lời cho ông rằng cô rất xin lỗi, cô đã sao, nụ cười nhìn sư phụ vẫn cực kì hạnh phúc, vui vẻ.
“Sao hôm nay tự dưng nhớ đến lão già này vậy hửm? Đứa trẻ vô tâm, không phải có chuyện gì thì con nhất quyết sẽ không tìm đến ta đâu đúng không?”
Phải làm sao đây khi sư phụ vẫn luôn là người nhìn thấu được tâm tư của Diệp Liên Tuyết, cô hơi ái ngại nhìn sang bên Lục Nghị Thành đang lái xe, rồi lại dùng kí hiệu tay nói với sư phụ rằng sư huynh muốn gặp người.
Lục Nghị Thành đang cực kì căng thẳng, anh im lặng từ nãy đến giờ vì thừa biết Diệp Liên Tuyết đang gọi cho ai, hơn nữa anh cũng biết được rằng sư phụ đã biết cô và anh đang ở cùng một chỗ.
Qua màn hình điện thoại, Diệp Liên Tuyết cũng nhìn được sư phụ khựng lại đôi chút.
Cô lén nhìn sang Lục Nghị Thành, cũng nhìn thấy anh không được tự nhiên.
“À phải rồi, có người tìm đến chỗ ta, muốn hỏi con xem có thể nhận phẫu thuật hay không? Ta thấy dạo đây con cũng bận, muốn hỏi ý kiến con xem sao.” Sư phụ cố tình nói sang chuyện khác, hoàn toàn phớt lờ chuyện Lục Nghị Thành cũng đang ở đây.
Diệp Liên Tuyết đương nhiên biết được rằng sư phụ hẳn là còn giận sư huynh, cô đứng ở giữa cũng không biết nên xử trí như thế nào mới phải nên cũng đành bỏ qua.
Cô suy nghĩ một chút rồi quyết định không nhận ca phẫu thuật này.
Dù sao thì cô cũng thực sự đang bận việc học tại học viện, hơn nữa cũng còn ca phẫu thuật hứa với viện trưởng thành ra cô cũng chẳng có quá nhiều thời gian để nhận nhiều.
“Haiz ta biết mà, bận rộn nhưng cũng không từ bỏ y thuật nhé con! Tất cả cũng tại bà ngoại của con đó, đang yên đang lành lại bắt con đến thành phố, đính hôn với người ta làm gì để bây giờ công việc cũng trễ nãi.” Sư phụ hơi tiếc nuối, lại ai oán mãi không thôi.
Lục Nghị Thành từ nãy đến giờ giả bộ làm người tàng hình nhưng một nửa chữ sư phụ nói chuyện cùng Diệp Liên Tuyết anh cũng không nghe sót.
Bây giờ anh mới phản ứng lại, nhìn Diệp Liên Tuyết, ánh mắt hiện lên chút bất ngờ cùng khó tin.
“Đính… đính hôn?”.