Hôn Nhân Dục Vọng Cố Phu Nhân Muốn Chạy

Chương 6


Bạn đang đọc Hôn Nhân Dục Vọng Cố Phu Nhân Muốn Chạy – Chương 6


“Ưm….”
“Đây là….không…không thể nào, chắc chắn chỉ là mơ!”
Tiêu Nhã sửng sốt nhìn khung cảnh trước mắt.

Chẳng phải cô đã lấy thủy tinh cứa vào tay rồi sao? Cô đã chết rồi mà….thế quái nào lại ở phòng tân hôn?
Còn nữa, váy cưới,, trang sức trên người….không lẽ cô đã trùng sinh? Tình tiết này là không thể…không thể…..chuyện này quá vô lí!
Tiêu Nhã nhìn thật kĩ vào cổ tay của mình.

rõ ràng là không có vết cắt nào cả.

Trong tình cảnh hoảng loạn, đột nhiên tiếng gọi của người hầu từ cánh cửa truyền đến, cửa phòng mở ra, ánh mắt kinh hoàng của cô nhìn vào cốc nước trong tay của người hầu.

nếu cô nhớ không lầm thì đây chẳng phải là cốc nước hạ dược cô hay sao?
“Mời phu nhân uống nước ạ”
Ả hầu nhoẻn nụ cười ác ý.

Đây không phải là mơ, là sự thật!
“Ừm….tôi sẽ uống, tôi muốn yên tĩnh chờ một chút, cô ra ngoài đi”
Tiêu Nhã cố gắng thật bình tĩnh mà nhìn lấy ả hầu.


Cô ta cúi đầu, vâng một tiếng rồi lui đi.

Cửa phòng đóng lại, chân tay cô mềm nhũn, Tiêu Nhã thở lấy thở để, lâu rồi mới gồng lên, trước đây cô đúng là quá nhu nhược, để cho bọn tiểu tam lộng hành, lởn vởn xung quanh hắn mà không nói lấy một lời.

Tiêu Nhã cười nhạt, cô cầm lấy cốc nước rồi đổ ra ngoài cửa sổ.

“Hại tôi à? Đúng là trời giúp, các người muốn thì tôi chiều”
Trùng sinh mà không báo thù thì có gì hay ho, kẻ đứng sau cứ chờ lấy!
– —————
“Nhã Nhã đâu rồi?”
Cố Tư Dật vẫn còn trong tiệc rượu, đảo mắt một hồi lại không thấy cô đâu chỉ đành hỏi người hầu.

“Cố phu nhân đang trong phòng tân hôn ạ”
“Ừm”
Nghe thấy thế, hắn cũng yên tâm mà tiếp đón các vị khách.

Sau vài giờ, tiệc cũng tàn, Tiêu Nhã ngồi trong phòng đợi, vừa hay có lẽ cũng đến lúc mấy người kia sắp “dâng” Ôn Lăng Mặc đến cho cô rồi.

Cô nhất định phải “tiếp đón” thật nhiệt tình mới được.

Cô nằm trên giường, lấy phấn hồng dặm trên mặt, chỉnh quần áo cho xộc xệch một chút, giả vờ như đã trúng dược rồi nằm thở hổn hển.

Đúng như những gì tái diễn ở kiếp trước, cửa phòng đã vội vàng mở ra.

Tiêu Nhã lén nhìn người hầu đó qua màng giường.

Chính là ả hầu vừa mới bưng nước vào.

Có vẻ an ninh ở Cố gia cũng không được chặt chẽ lắm, lại lọt vào một con muỗi không biết trời cao đất dày là gì.
Ôn Lăng Mặc nhanh chóng được đặt bên giường của cô, người hầu cười ác ý rồi bước ra ngoài.

“A…”
Chưa kịp rời đi, ả ta liền bị cô đập một cái sau gáy mà nằm bất động.

“Haizzz, này thì trà trộn, xu cà na~”
Tiêu Nhã cười ma lanh rồi nhanh chóng kéo người hầu kia nằm chung với Ôn Lăng Mặc.


Dường như thuốc đã phát tác, anh nằm thở hổn hển, cả người nóng bừng bừng, tay chân cũng trong vô thức mà cởi từng cúc áo.
Cô cũng không ngại mà “giúp đỡ” cho hai người, Tiêu Nhã cũng từ từ vạch áo của người hầu ra, lấy tay anh đặt lên ngực của cô ta.
Hoàn thành bước đầu, tiếp theo là phải dụ thỏ con vào hang.
Tiêu Nhã lục tung hết tủ, mắt cô đảo quanh một hồi rồi dừng lại trên lọ nước nhỏ mắt nằm trong góc hộc tủ.
“Giả vờ đáng thương thì mới diễn được”
Cô nhanh chóng nhỏ vài giọt vào mắt mình rồi đột nhiên la lớn lên.
“Aaaaaaaaa”
*Rầm
Cánh cửa đột nhiên mở toang, cả đám người đều xông vào, một người phụ nữ chỉ vào chiếc giường mà la lớn lên.
“Anh thấy gì chưa, Tiêu Nhã cô ta dám cắm sừng anh trong ngày….hôn….lễ……tại sao…cô lại ở đó”
Thật không ngờ người đi báo cáo với chồng của cô lại là cô em gái “thân yêu” – Tiêu Kì.

Tư Dật đang sửng sốt nhìn cái tình huống không nói nên lời của đôi nam nữ kia và cả cô.

Nếu đã diễn thì phải diễn cho trót, Tiêu Nhã nước mắt giàn giụa mà chạy đến, đẩy cô em gái sang một bên rồi ôm chặt lấy Tư Dật.
“Hức….chồng ơi, vừa nãy em đi vệ sinh về mà không ngờ lại có người…làm ngay tại phòng chúng ta, em…em sợ….oa…”
Nhìn hắn cô chỉ hận không thể giết quách hắn cho rồi.

Nhưng mà nghĩ kĩ thì bây giờ chính là thời khắc để lợi dụng hắn.

Tiêu Nhã hơi nghiêng đầu nhìn đứa em gái ngã dưới sàn mà cười đắc ý.

Tiêu Kì căm phẫn mà nhìn cô.

Ả nghiến răng, lập tức đứng dậy mà chạy tới chiếc giường lật chăn ra xem rốt cuộc ai đã phá hỏng kế hoạch.
Cô ta sửng sốt nhìn “người hầu” của mình.


“Không…không thể nào!”
Thủ đoạn rất hay đấy nhưng chỉ tiếc cô ta đã thua một bước rồi.

Loại người đã trùng sinh thì làm sao mà có thể để bi kịch tái diễn? Cô đã muốn nói thế nhưng chỉ có thể giả vờ đáng thương trong vòng tay của Tư Dật.
“Bắt hết hai người kia lại, điều tra cho rõ.

Hôn lễ của ta mà lại có người làm càn!”
“Rõ”
Vừa dứt lời, đám vệ sĩ áo đen kia đã xông đến, tay trùm khăn cho hai người trần truồng kia rồi lôi ra ngoài.

Dược này có vẻ quá mạnh khiến cho Lăng Mặc không tỉnh lại được mà thậm chí còn có ý định “làm” với mấy tên vệ sĩ kia nữa chứ! Rất nhanh chóng đôi nam nữ kia đã bị bắt đi, Tiêu Kì vờ bình tĩnh mà giải thích.
“À…mọi người, cái đó chắc chỉ là hiểu…”
Cô ta chưa kịp nói hết liền bị Tiêu Nhã xen vào.
“Chồng ơi, hôm nay em hoảng quá! Nhưng mà….em vẫn muốn nói”
Hắn siết chặt lấy hông cô, ân cần hỏi.
“Sao thế?”
Tiêu Nhã vờ phụng phịu dụi mặt vào lòng hắn.
“Em chỉ là cảm thấy hơi có lỗi với chồng, và cũng muốn cảm ơn em gái của em vì đã biết chuyện mà đến KỊP THỜI đấy ạ”
Còn….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.