Hôn Nhân Dục Vọng Cố Phu Nhân Muốn Chạy

Chương 47


Đọc truyện Hôn Nhân Dục Vọng Cố Phu Nhân Muốn Chạy – Chương 47


“…Rồi sau đó, tôi và hắn ta cùng làm tại cửa hàng rượu đó.

Cho đến cái hôm ông chủ bất ngờ dụ bọn tôi xuống dưới hầm, chúng tôi gặp hội Red Rum, bọn khốn tách tôi và hắn ta ra, mỗi đứa bị di chuyển đi một nơi, tôi chẳng biết hắn ta sống chết như nào, chỉ biết rằng tôi bị bọn khốn đó sử dụng như một con chuôt bạch thí nghiệm, hết lần này đến lần khác trải qua từng khóa đào tạo.

Cuối cùng, bọn khốn cho tôi gặp lại Andrea nhưng….hắn ta lúc đó không còn là người mà tôi từng biết nữa, hắn là Bled Moth không phải Andrea….”
Tiêu Nhã bỗng chốc có chút phần chua xót khi nhìn vào ánh mắt của Lăng Mặc, những chuyện anh ta trải qua có khi còn hơn cả chuyện của cô nữa, đời đúng là lắm chữ ngờ.

Phải chăng đây cũng là lí do mà Lăng Mặc được trùng sinh?
“Lúc đầu hắn ta vẫn dùng lời ngon tiếng ngọt với tôi, để tôi làm việc dưới trướng của hắn nhưng rồi khi chứng kiến những lần huấn luyện Caterpillar tôi mới nhận ra hắn không phải Andrea, rồi tôi bỏ trốn, rồi lại gặp được cô, rồi lại dính vô mớ bòng bong này nữa, haizzz…”
“Này này này! Đừng có nhìn tôi với cái ánh mắt đó, tôi còn chưa khóc mà cô rưng rưng cái gì hả?”
Tiêu Nhã giật mình, vội lau lau mắt, cô cũng chỉ cảm thấy thương cảm anh thôi mà…

“Chuyện của anh còn sống động và hấp dẫn hơn chuyện của tôi nữa”
Lăng Mặc há hốc mồm, cô thật sự nghĩ như vậy luôn hả???
*Cốc cốc cốc*
Nhân viên đứng ngoài phòng gõ cửa, món ăn hai người gọi cuối cùng cũng lên rồi, nhân viên nhẹ nhàng bày từng món lên bàn.

Món khai vị, món chính rồi món tráng miệng, tất cả đều nhìn đẹp mắt, đúng là nhà hàng 5 sao có khác.

Bày bàn xong, nhân viên đều lui xuống.
“Thôi dù gì cũng là quá khứ rồi, cô cứ cẩn thận bọn chúng đi là vừa, còn nữa, ăn xong rồi còn về chứ tôi cảm thấy có cái mùi giấm của Cố Tư Dật phảng phất đâu đây rồi đấy”
Nói xong anh bất chợt rùng mình, cô cũng vậy.

Vừa ăn Lăng Mặc vừa giảng cho cô thông tin của tổ chức Moth.


Hóa ra căn cứ của bọn chúng mỗi 2 năm sẽ thay đổi các lối đi một lần, vì thế nếu lộ bản đồ ra ngoài khó có khả năng bị trà trộn, mảnh bản đồ của Lăng Mặc đưa cô chắc hẳn là loại mới.

“Vậy còn chuyện của bố anh thì sao?”
Lăng Mặc đang gắp thức ăn đưa lên miệng cũng có chút khựng lại.

Cô…đã hỏi câu không nên rồi sao?
“Ông già đó à? Vẫn vậy thôi, làm gì mà chấp nhận được đứa con như tôi chứ”
Nhìn khuôn mặt ra vẻ ổn của Lăng Mặc cô bỗng chốc nghẹn ở cổ.

Thế giới này vốn thật không công bằng, sống thật với bản thân, được người khác công nhận không phải lúc nào cũng là một chuyện dễ dàng.
Kết thúc bữa ăn, Lăng Mặc tiễn cô ra về.

Vừa mới bước ra khỏi nhà hàng, Tiêu Nhã liền bắt gặp chiếc xe màu đen quen thuộc, kính xe bất ngờ hạ xuống, người đàn ông trong xe nhìn chằm chằm vào cô.
Kia chẳng phải là…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.