Bạn đang đọc Hôn Nhân Dục Vọng Cố Phu Nhân Muốn Chạy – Chương 26: Gặp Lại!
“Dạ chưa thưa phu nhân”
Nhược An Hy ngây thơ nhìn cô.
Lời nói của cô ta cũng không có ý gì là nói dối, chắc có lẽ cô đa nghi quá rồi.
Nếu cô ta thực sự là người của tổ chức Moth (Bướm đêm) thì chắc chắn không để yên cho cô sống thảnh thơi thế này.
“Thôi không có gì.
Tôi thấy cô rất quen, không biết chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ chưa?”
An Hy vừa đặt quần áo mới cho cô lên giường vừa cẩn trọng trả lời.
“Dạ chưa ạ.
Đây là lần đầu”
Tiêu Nhã ngồi lên giường, cầm lấy bộ quần áo vừa mới đặt trên đó rồi nhìn chằm chằm.
“Đây là….Tư Dật mua sao?”
“Vâng ạ”
Hắn cuối cùng cũng có thể mua cho cô một bộ đồ không phải giẻ rách rồi.
Cô nhìn bộ quần áo trên giường rồi chuyển ánh mắt sang người cô hầu gái.
“Nếu không có việc gì nữa thì phiền cô ra ngoài và đóng cửa lại giúp tôi”
“Vâng ạ”
Nói rồi, An Hy lui ra.
Cánh cửa liền được đóng lại.
Cô nhìn đống quần áo trong tủ rồi lại nhìn bộ quần áo hắn mới mua, mặc dù ghét hắn thật nhưng quần áo không có tội mà….!Tiêu Nhã thay xong liền nằm xuống giường, cô lại mở quyển sổ ra lần nữa.
“Chết tiệt! Để lấy manh mối kẻ bỏ thuốc và bắt cóc mình lại phải giúp Tư Dật vụ bến cảng!”
Đây cũng là cách nhanh nhất rồi trời ạ…..
Nếu cô nhớ không lầm thì ngày 20 tháng này khởi công.
Phải làm cách nào thì hắn mới cho cô theo nhỉ?
Nói thì mới nhớ, rốt cuộc Lăng Mặc đang ở cái xó nào chứ????
– ————
“Em sai rồi, em sai rồi đại ca.
Tha cho em đi!!!!!”
“Vẫn còn sức để cầu xin à?”
“A….ư….ugh…..ha….đừng….”
“Tha cho em….a…..ha…..ư….”
“Được rồi, dừng tay!”
Tư Dật giơ tay ra hiệu.
Đám thuộc hạ cũng ngừng tay.
Hắn bước đến, đế giày chạm vào nền sàn lạnh ngắt vang lên vài tiếng cộp cộp….
“Thế nào?”
Hắn bóp mặt Lăng Mặt rồi nâng lên.
Anh thở hồng hộc nhìn hắn, đôi mắt rủ xuống mệt mỏi.
“Cố Tư Dật, tôi xin lỗi được chưa?”
Tư Dật thả tay, Lăng Mặc ra sức hít thở.
“Roi da có lẽ vẫn chưa đủ nhỉ? Chi bằng….”
Nói đến đây, mắt hắn dần hướng sang bộ dụng cụ tra tấn.
Nào là dây trói, còng số tám và cả cái thứ hình trụ kia…..
Lăng Mặc toát mô hôi lạnh bất an.
Đệt mịa, đừng có nói là tính thông sml anh chứ?!?!
“Đại ca, lời nói bồng bột của bọn trẻ trâu mong anh bỏ qua.
Chẳng phải anh muốn thông tin của đêm đó sao, tôi sẽ kể chi tiết lại!!!”
Tư Dật nhếch môi cười.
Hắn ngồi vào ghế, đối diện anh.
Chân bắt chéo, tay chống cằm nhìn anh bằng nửa con mắt.
“Nói sớm như thế có phải tốt hơn không?”
Nhịn, nhất định phải nhịn cái tính ngông cuồng của hắn.
Lăng Mặc hít vào rồi lại thở ra, mắt nhắm nghiền, tâm suy nghĩ, bình tĩnh sẽ tạo nên sự quý tộc.
“Nhưng tôi muốn gặp Tiêu Nhã!”
Nét cười trên mặt Tư Dật trong phút chốc lại biến mất.
“Lí do?”
Lăng Mặc cứng miệng nhìn hắn.
“Chẳng phải anh không tiện hỏi cô ấy nên tôi mới chính là người nắm giữ thông tin sao? Tôi chỉ có một điều kiện đơn giản là được gặp riêng Tiêu Nhã thôi mà, lẽ nào anh không làm được?”
Ánh mắt hắn dán chặt lên người anh.
Bảy phần sắc lạnh ba phần nguy hiểm, Lăng Mặc khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
“Được”
Vậy là….hắn đồng ý rồi? Đơn giản vậy sao?
“Nhưng tôi cũng có một điều kiện”
Điều kiện? Hắn muốn gì?
“Chuyện ở phòng giam nhất đinh phải kín miệng còn nếu không thì…..”
Hắn cuộn bàn tay, giơ ngón cái lên kê trước cổ rồi kéo một đường dứt khoát.
“Hiểu chứ?”
“Rồi!”
– —————
“Quản gia”
Ông quản gia ngoái đầu.
Hóa ra là Cố phu nhân đang ở phía sau.
“Sao thế phu nhân?”
Tiêu Nhã ngạc nhiên nhìn người đứng trước mặt mình.
“Ông là…..”
Vị quản gia kia mỉm cười thân thiện rồi tự giới thiệu.
“À, tôi là quản gia mới ở đây”
“Quản gia mới???? Vậy còn quản gia cũ…?”
Cô lại càng ngạc nhiên hơn.
Tại sao lại thay người chứ???
“À, tôi chỉ làm tạm thời thôi, nghe nói vị quản gia cũ đi chơi xuân rồi!”
Chơi xuân??? Bây giờ đang là giữa tháng tám mà????
Tiêu Nhã vẫn hoang mang, chưa kịp hỏi gì thêm, vị quản gia kia đã đặt một tay lên vỗ vai cô.
“Tôi còn có việc nên xin đi trước, xin phép phu nhân”
“Ơ…..”
Thật kì lạ quá mà.
Cô khó hiểu nhìn vị quản gia kia, vẻ mặt như thế là có ý gì nhỉ?
Tiêu Nhã đi dạo xung quanh nhà, cuối cùng cô cũng đi tới hoa viên.
Không khí mùa thu thật mát mẻ làm sao.
Cô bước đi trong bộ váy trắng hai dây và khoác chiếc vải mỏng trên vai.
Mái tóc xõa ngang vai nhẹ nhàng bị gió quấn lấy.
Hương thơm nhè nhẹ của vườn hoa làm cô thêm yên đời.
Tiêu Nhã đưa tay chạm vào hoa.
Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi chiếc khăn mỏng đi.
“A”
Chiếc khăn liền hạ mình xuống mặt đất, cô bước đến, cúi người nhặt lấy.
Đột nhiên có một bàn tay cũng nhặt lấy khăn cô.
Bóng của người ấy phủ lên người cô.
Tiêu Nhã ngẩng đầu nhìn, trong phút chốc cô lại thấy một chàng trai anh tuấn với nét cười đọng trên môi.
“Lăng Mặc?”.