Bạn đang đọc Hôn Nhân Dục Vọng Cố Phu Nhân Muốn Chạy – Chương 19
Tiêu Nhã nhìn vào tủ đồ, bây giờ cô mới để ý, cái tủ đồ này thật sự……
“Đệt, thế quái nào toàn đồ ren gợi cảm thế này??? Thế này chẳng khác gì đắp miếng vải rách lên thân à???”
Tiêu Nhã cầm mấy bộ đồ lên.
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng thì bộ nào cũng giống nhau, toàn là mớ vải rách!!!
Sau một hồi lục tung cái tủ cuối cùng cô cũng tìm được bộ đồ “ít hở” nhất có thể rồi….Trời ạ…
Rốt cuộc đống đồ bình thường của cô bị vứt ở xó nào rồi chứ???
Tiêu Nhã mặc xong liền lên giường nằm, cô lục quyển sổ ra, xem lại ghi chép.
Có vẻ trong khoảng thời gian này Tư Dật đang tiến hành xây dựng kho chứa hàng gần bến cảng.
Vừa giảm bớt thuế cũng như chi phí vận chuyển, đúng là kế hoạch lâu dài có lợi.
Nhưng….theo như cô nhớ, kế hoạch này đã thất bại, thậm chí còn tốn nhiều chi phí, chỉ là…..lúc trước bị nhốt trong nhà chỉ có thể nghe ngóng được thông tin ít ỏi từ người hầu.
Nếu như theo phán đoán, rất có thể là bị người khác xen vào.
Nhưng mà thế lực của Cố gia lớn thế này….thì người đó cũng có thế lực không thua kém gì.
Cũng có thể người này liên quan đến việc cô bị bỏ thuốc và bắt cóc.
Tiêu Nhã chau mày suy nghĩ.
Rõ ràng cái hình xăm con bướm đó cô đã thấy ở đâu rồi….
“Hm….Rốt cuộc là thấy ở đâu chứ????”
*Cốc cốc cốc
“GÕ CÁI GÌ?!?!”
Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, trong lúc giận dữ mà cô quát lớn lên làm người hầu đứng bên ngoài khiếp sợ.
“Dạ….dạ thưa phu nhân….đã…đ…đến giờ ăn….tối rồi ạ”
Cách cánh cửa, giọng run run của người hầu truyền vào.
Bây giờ cô mới sực tỉnh, khẽ ho vài cái.
“Khụ…ừm…..đợi chốc rồi tôi xuống”
“Vâng”
Người hầu rời đi, tiếng bước chân càng xa dần rồi biến mất trong tích tắc.
Hình tượng phu nhân đoan trang nhã nhặn cũng mất luôn.
Cô thở dài một tiếng rồi giấu cuốn sổ dưới nệm.
– ——–
Tiêu Nhã bước xuống phòng ăn.
Có ai đó có thể chọc mù mắt cô được không chứ cái phòng màu mè hoa hè lá hẹ này là cái gì vậy????
Đây là phòng ăn? hay cô đi nhầm phòng rồi?
Cô chạy ra khỏi cửa, cố gắng banh con mắt để nhìn kĩ lại bảng tên phòng.
Không lộn phòng mà???? Hai chữ Phòng ăn rành rành thế kia!
“Em đứng đó làm gì, còn không mau vào?”
“Á…”
Tiêu Nhã giật mình quay đầu, rốt cuộc hắn đứng sau lưng cô từ lúc nào vậy????
“Đây là phòng ăn sao?”
Tư Dật nhìn vào trong.
Cái đệt…..
Nếu nhớ không lầm thì hắn chỉ bảo quản gia trang trí “một chút” cho cái phòng nó nhìn sang hơn thôi mà…..
Thế quái nào lại hoa hòe màu mè thế kia?????? Đã vậy còn màu hường cánh sen kết hợp với màu tím mộng mơ? Mắt thẩm mỹ của quản gia có vấn đề???
“Khụ, chắc quản gia mới trang trí.
Vào thôi”
Tư Dật bước vào trong, cô cũng vào theo.
Cả hai ngồi vào bàn ăn.
Người hầu lên món.
Không hiểu thế nào nhưng cô lại thấy có vẻ hôm nay món ăn có chút thịnh soạn?
Quản gia bưng rượu đến rồi mở nắp rót ra ly.
Tiêu Nhã trợn mắt nhìn.
Không phải……là bữa ăn cuối cùng đấy chứ???
Tiêu Nhã nhìn hắn thong thả ăn mà bất an.
Cô khẽ nuốt miếng thịt xuống bụng, đặt đũa lên bát rồi dè dặt nhìn hắn.
“Dật…..không biết em có làm sai gì không?”
Hắn vừa ăn vừa lắc đầu.
“Thế….anh vẫn giận vụ hồi sáng hả?”
Hắn lại tiếp tục lắc đầu.
“Ừm….anh có gì bất mãn với em hả?”
Tư Dật đặt đũa xuống.
Cả người cô sởn gai ốc, không phải là như vậy thật chứ????
“Em có ăn không?”
Hắn nhìn chằm chằm vào cô, Tiêu Nhã gượng cười, ánh mắt lảng sang chỗ khác.
“Vâng…..em ăn”
Tiêu Nhã cúi đầu ăn nhưng sao cô lại có cảm giác hắn vừa cười nham hiểm ấy nhỉ?
– ————-
Ăn uống xong xuôi, Tiêu Nhã lên phòng trước, hắn còn bận công việc nên trở lại phòng làm việc.
Cô lấy cuốn sổ ra, tiếp tục nghiên cứu.
Mục đích của cô bây giờ là thoát khỏi hắn.
Nhưng cô cũng cần mượn thế lực của hắn mà tìm ra kẻ chủ mưu.
Nhưng phải bắt đầu điều tra từ đâu đây?
Tiêu Nhã cất cuốn sổ, cô nằm ngửa trên chiếc giường.
Đột nhiên đầu cô nhức đến lạ, cả thân nóng rực như lửa đốt.
Khó chịu quá, cảm giác….giống như cái lần cô bị chuốc thuốc.
Không lẽ…..ly rượu đó….
“Hộc….ư…..khó chịu…”
*Cạch
Ánh mắt mơ màng hướng về phía cánh cửa, miệng nhỏ của cô run rẩy thở hổn hển.
“Ư….giúp…..ư….”
Người ấy tiến gần, không biết tại sao nhưng tay cô lại chụp lấy tay người đó.
Cảm giác như được xoa dịu cơn nóng trong người cô, Tiêu Nhã khẽ mỉm cười.
“Ưm dễ chịu”
Tư Dật nhìn cô, hàng mày bất giác chau lại.
Không phải chứ, người cô thế này là thế nào????
“Tiêu nhã…tỉnh lại, tỉnh lại đi em”
Hắn vỗ vào mặt cô vài cái.
“Chết tiệt”
Tư Dật đứng dậy, hắn rút điện thoại gọi người.
“Quản gia, rốt cuộc ông cho cô ấy ăn uống cái gì vậy hả???”
Còn……