Đọc truyện Hôn Nhân Định Mệnh – Chương 12: Chứng minh
CHƯƠNG 12: Chứng minh
Anh kéo cô thẳng ra ngoài , cố giằng tay ra khỏi anh nhưng không thể , cô uất ức lên tiếng :
_Làm ơn bỏ tôi ra.
Anh không nói gì , tốc độ cũng không có vẻ muốn giảm lại, thấy không thể rút tay ra được cô cũng buông xuôi để anh kéo đi.Ra tới khu vườn sau anh mới buông tay cô ra. Đút 2 tay vào túi quần , anh quay lưng lại với cô, cả 2 cùng im lặng. Hồi lâu anh mới quay lại nhìn cô ,ánh mắt phức tạp :
_Sao lại khóc?
Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của anh , cô không dám đối diện với ánh mắt đó, cô sợ anh sẽ nhìn thấu tâm gan cô.Đúng , cô đã rất muốn trốn khỏi nơi này, tránh xa những sự ghen ghét đố kỵ của những người kia , cô đã muốn từ bỏ tình yêu của mình với anh.
_Vậy từ bỏ đi, tránh xa khỏi nơi này.Nơi này không phải nơi nước mắt có thể cứu cô. Cô không thuộc về nơi đây.
_Tôi sẽ không đi.
_Tại sao?
_Anh cũng biết lý do mà.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm , tựa hồ như muốn kéo người khác đắm chìm vào bóng tối sâu thẳm ấy.Nhìn những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt cô anh trầm giọng:
_Tôi không hiểu và cũng không có ý định muốn hiểu.
_Vậy sao phải giúp tôi.
_Vì tôi không muốn để cô làm tôi bị mất mặt.
_Đó là tất cả những gì anh muốn nói?
_Đúng vậy.
Kèm theo câu nói là ánh mắt anh nhìn cô khó hiểu
_Cô chờ đợi gì nữa sao?
_Tại sao phải đối xử lạnh lùng và tàn nhẫn với tôi như thế?
_Vì tôi không muốn nhìn thấy cô , đơn giản là tôi chán ghét cô.
Cô nhìn anh không chút ngạc nhiên hay ngỡ ngàng , thay vào đó là sự bi thương và thất vọng :
_Anh biết tình cảm của tôi ,anh biết vì sao tôi lại làm như thế.
_Nếu cô vẫn muốn lặp lại những câu nói vô vị đó thì khỏi cần.
Anh đang chuẩn bị quay người vào lâu đài thì bàn tay cô đã nắm chặt cánh tay anh.Nhìn những ngón tay trắng ngần lún sâu vào lớp áo vest anh dừng bước ,nửa muốn gạt ra nữa không nỡ. Như hiểu anh đang nghĩ gì cô vội nắm chặt áo anh bằng cả 2 tay , cánh tay run run nhưng nhất quyết không muốn buông ra.
_Vì em yêu anh.
Lần đầu tiên trong đời anh thấy đầu óc mình trống rỗng như vậy, nhìn ánh mắt tràn ngập tình yêu của cô anh như muốn đắm chìm vào đó ngay lập tức , anh chưa bao giờ dám nghĩ cô sẽ nói ra câu này .Nhưng 1 kẻ có cái đầu lạnh như anh rất nhanh chóng biết phải làm gì. Gạt tay cô ra anh nhấn mạnh từng chữ:
_Đó chỉ là tình cảm học sinh của cô thôi , nhóc ạ. Tùy cô thôi , sau này gặp chuyện gì đừng hy vọng tôi sẽ giúp cô.
Trước khi anh kịp bỏ đi cô vội nói :
_Em sẽ chứng minh cho anh thấy, em sẽ đứng bên anh bằng thực lực của mình.Hãy đợi em.
Anh nhìn cô như thể sinh vật lạ, con người này thật không biết tốt xấu , sức chịu đựng của anh chỉ có giới hạn thôi , nếu không rời khỏi cô ngay anh sợ mình sẽ không thể che giấu tình cảm của mình.Nhanh chóng quay bước đi , anh chỉ đáp:
_Được , cuộc sống của cô mà, tùy cô thôi.
Nhìn bóng dáng kiêu ngạo nhưng cô độc của anh lòng cô dâng lên 1 nỗi chua xót.Tại sao anh phải che dấu tình cảm của mình, tại sao không thể chấp nhận cô?
Từ sau hôm đó cô như 1 người khác hẳn ,trầm tính , ít nói lạ thường. Q.Anh nhận ra điều đó nhưng cô không muốn nói lí do cho cô ấy biết.Suy nghĩ đã muốn nát cả óc cô cũng đi tới quyết định của mình.Trưa nay anh không về , cũng rất đúng ý cô. Ăn cơm trưa xong cô vội đi tìm bác Trương.Từ xa thấy bóng cô đang chạy như bay tới bác Trương cũng dừng lại việc đang làm mà hỏi cô :
_Tiểu thư , có chuyện gì thế?
Dừng lại thở dốc , hồi lâu mới lấy lại được nhịp thở bình thường cô kiên định nhìn ông nói rành mạch:
_Bác Trương , con muốn nhờ bác 1 chuyện.
Nhìn cô 1 cách chăm chú ông nói :
_Tiểu thư, cô đã suy nghĩ chắc chắn chưa ? Con đường cô đã chọn sẽ rất khó khăn đó.
_Con đã suy nghĩ rất kĩ càng , đây là con đường mà con đã chọn.
_Tiểu thư , cảm ơn cô đã chọn con đường này .Thực sự rất cảm ơn cô.
_Bác Trương đừng nói vậy , con biết con và bác đều có mong muốn giống nhau.
Nhìn nụ cười như ánh mặt trời của cô , ông cũng nở 1 nụ cười tươi đáp lại.
_Vậy tiểu thư , tôi sẽ giúp cô 1 đoạn trên con đường mà cô muốn đi.
_Con cảm ơn bác.
30 phút sau cô đã có mặt cùng với ông tại khu sau của ngôi biệt thự.Tới đây được 1 thời gian nhưng cô chưa tìm hiểu nơi này nhiều .Ngắm nhìn căn phòng này cô thấy lạnh cả người , 1 căn phòng rộng thênh thang ,
sàn nhà hoàn toàn làm bằng gỗ , phía đối diện cửa ra vào không phải 1 bức tường bình thường mà giống 1 cái cửa bằng thép hơn,xung quanh phòng là các loại vũ khí từ dao , chùy thủ, kiếm tới các loại súng.Cô nghi
ngờ không rõ đây là phòng luyện võ hay phòng chứa vũ khí nữa.Thay xong bộ trang phục để luyện tập cô hăng hái bước ra.Bên cạnh bác Trương không biết từ bao giờ đã xuất hiện 1 cô gái.Ấn tượng đầu tiên là cô gái này lạnh ngang tầm thiếu gia của họ , nhìn kỹ hơn thì cô gái này cũng là mỹ nhân , kỹ hơn nữa thì cô ấy cũng hơn cô khoảng 1,2 tuổi.Thấy cô , bác Trương liền giới thiệu :
_Tiểu thư , đây là Hoa , cô ấy là 1 trong số những cao thủ của hội chúng ta.Từ hôm nay sẽ phụ trách dạy võ cho tiểu thư. Giọng nói lạnh lùng cất lên:
_Xin ra mắt tiểu thư. Từ nay thuộc hạ sẽ nhận mệnh lệnh của người.
_Chị không cần phải hành lễ và xưng hô như thế đâu ạ, từ nay chị cứ gọi em là Khởi My.
Hơi ngạc nhiên cô gái ngẩng đầu nhìn bác Trương , nhận được cái gật đầu đồng ý của bác mới lên tiếng :
_Vâng , tiểu thư.
_Năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi ? Em 19
_Tôi 20.
_Vậy em gọi chị là chị Hoa nhé , chị cứ gọi em là My.
_Vâng.
_Rất vui được gặp chị , sau này nhờ chị giúp đỡ.
Đưa tay ra cô mỉm cười , nhìn thấy nụ cười ấy gương mặt Hoa cũng ấm áp lên vài phần , đưa tay ra nắm lấy đôi tay cô gái trước mặt cô bỗng thấy gần gũi lạ thường.
_Hôm trước em không nhìn thấy chị.
_Tôi mới về nước sáng nay.
_Thật ngại quá , chị chưa kịp nghỉ ngơi đã làm phiền chị rồi.
_Không sao , tôi đã quen làm việc với cường độ cao rồi.
Thấy gương mặt áy náy của cô bác Trương mỉm cười lên tiếng :
_Vậy thì hôm nay hãy giúp tiểu thư làm quen với không khí ở đây trước đã.Tiểu thư , tôi còn việc đi trước.
_Vâng.
Cả 2 người cùng đồng thanh nhưng ngữ điệu lại khác nhau , 1 tôn kính , 1 thân thiết.
Hoa đưa cô đi tham quan phòng tập giới thiệu xong các loại vũ khí và công dụng của nó cô mới thắc mắc về cánh cửa kia , thấy thế Hoa tới gần ấn 1 nút ẩn, cánh cửa thép từ từ được kéo lên , cô bỗng hớp phải 1 ngụm không khí lạnh , trước mặt cô là 1 thảm cỏ xanh tuyệt đẹp , tới đây lâu vậy mà cô không hề biết có 1 chỗ như thế này .Bước chân vô thức cô đã thấy mình đứng dưới bầu trời trong xanh kia , hít 1 hơi thật sâu thấy người thoải mái vài phần.Quay lại cô thấy chị Hoa vẫn đứng đằng sau , cô hỏi :
_Nơi này dùng làm gì thế chị?
Bước tới cạnh cô, chị ngồi xuống thảm cỏ. Thấy thế cô cũng ngồi theo.Nhìn ra phía xa chị giải thích :
_Đây là nơi tập súng , phía kia có bia ngắm , tiểu thư nhìn thấy không?
Theo tay chị cô nhìn xa đúng là thấy 1 hàng bia được cắm ở đó.Đang mơ mơ màng màng cô bỗng nghe chị cất tiếng:
_Bác Trương rất quý tiểu thư.
_Em cũng rất quý bác , trong ngôi nhà này bác là người tốt nhất với em.
_Tiểu thư!
Nghe ngữ điệu khác lạ của chị cô ngạc nhiên quay sang.
_Có thể cô không biết nhưng thiếu gia cũng không phải người máu lạnh như cô nghĩ đâu?
Lần này thì cô thực sự bị sốc , trong ánh mắt chị Hoa không còn sự lạnh lẽo khi nhắc tới anh mà đó là thứ tình cảm khó gọi tên. Không lẽ chị cũng yêu anh sao? Như đọc được suy nghĩ của cô , chị hơi mỉm cười :
_Không phải như những gì tiểu thư nghĩ đâu , tôi chi coi thiếu gia là ân nhân của mình thôi.
Nhận thấy ánh mắt còn nghi vấn của cô chị tiếp tục giải thích :
_Tôi được thiếu gia cứu từ tay cha nuôi của mình , thiếu gia đã cho tôi 1 cuộc sống khác, tôi luôn mang lòng kính trọng với người , với người con gái mà thiếu gia đã chọn tôi sẽ mang tính mạng ra bảo vệ cô.
_Cảm ơn chị nhưng em không phải người anh ấy chọn như chị nói.
_Đừng nói thế , tôi nghe nói tiểu thư rất bản lĩnh mà , hãy sưởi ấm trái tim thiếu gia 1 lần nữa , tiểu thư tôi tin ở cô, dù mới gặp thôi nhưng tôi đã rất có cảm tình với cô.Người có thể làm thiếu gia nở nụ cười trở lại , tôi mong sẽ là cô.
Nhìn ánh mắt đầy tin tưởng của chị cô thấy ấm áp hơn rất nhiều , gật đầu kiên định cô chắc chắn:
_Em muốn nhìn thấy nụ cười của anh ấy.
Trong buổi chiều hôm đó, 2 cô gái mới quen biết đã nhìn nhau mỉm cười vì họ có chung 1 mục đích.
———————————CÒN NỮA——————————————