Đọc truyện Hôn Nhân Đau Lòng Chú À! Buông Tha Tôi Đi! – Chương 25: Có Thể Thoát Khỏi Hai Chữ Xử Nữ Rồi!
Editor: CoralWeb đăng truyện chính thức:https://.com/profile/352446https://.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/Hôm nay Cố Cảnh Sinh lái một chiếc BMW đến.Tần Vãn Ca ngạc nhiên nhìn chiếc xe màu đen, cô biết nhà của Cố Cảnh Sinh có tiền nhưng không biết anh lại có nhiều tiền như vậy, khiến cho cô cảm thấy có chút xấu hổ.“Sao còn ngẩn ra, không lên xe đi?” Cố Cảnh Sinh giơ tay lên búng nhẹ lên trán của cô một cái.Tần Vãn Ca thu chút mất mác trong lòng lại, ngồi vào trong xe, đóng cửa xe, Cố Cảnh Sinh cũng ngồi vào.Anh choàng người qua thắt dây an toàn cho Tần Vãn Ca, khoảng cách rất gần, trán của anh gần như đụng vào trán cô, Tần Vãn Ca có thể cảm giác được hơi thở của Cố Cảnh Sinh phả vào mặt cô.Bối rối không thể giải thích được.Bầu không khí mập mờ lan tràn trong khoang xe chật hẹp.Thắt xong dây an toàn, Cố Cảnh Sinh ngẩng đầu, ánh mắt của anh sáng rực nhìn cô, nóng bỏng giống như muốn hoà tan cô vậy, Cố Cảnh Sinh thế này đúng là xa lạ.Vài giây sau, mơ hồ cảm thấy có một lực ở sau đầu, sau đó thì Cố Cảnh Sinh đến gần.Cô bị cánh tay mạnh mẽ giam giữ bên trong một không gian chật hẹp không cách nào trốn được.Môi càng ngày càng gần.Một giây cuối cùng, chuông điện thoại lại vang lên.Tần Vãn Ca nghiêng đầu giống như trút được gánh nặng, nụ hôn nhẹ nhàng chỉ hạ xuống một bên mặt của cô.Cô đỏ mặt ngẩng đầu: “Em nghe điện thoại.”Cố Cảnh Sinh rút tay lại, ngồi thẳng người lên rồi khởi động xe.Tần Vãn Ca lấy điện thoại từ trong balo ra, ấn nút nghe.“Alo.”“Tiểu bồ câu, là tớ, An An đây.”“Có chuyện gì không?”“Không có gì, chỉ hỏi cậu một chút, sao trễ rồi mà cậu chưa về?”“Tớ đang về, lát nữa tớ sẽ về tới.”“Ôi, cậu đang ở cùng tên nhóc Cố Cảnh Sinh kia à? Nếu như vậy không về cũng được, cậu cũng hai mươi ba tuổi, có thể thoát khỏi hai chữ xử nữ được rồi.”Mặt Tần Vãn Ca đỏ bừng, có chút mất tự nhiên nhìn thoáng qua Cố Cảnh Sinh: “Không thèm nghe cậu nói nữa.”Cúp điện thoại, trong xe lại rơi vào trầm mặc._____________Ở cửa tiệm cà phê, tay Giang Diễn rũ xuống dựa vào thân xe màu đen, ngón tay kẹp đầu lọc thuốc lá đã sắp cháy hết, đốt tới da mà hắn vẫn bình tĩnh không cảm thấy được, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trong xe.Nhiếp Viễn nhìn khuôn mặt còn lạnh hơn cả bóng đêm, trong lòng run rẩy đi lên hỏi: “Chủ…chủ tịch, người đã đi rồi, anh đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi.”Một màn vừa rồi ở trong xe anh cũng thấy rõ.
Ôi! không ngờ cô nhóc kia có bạn trai rồi, đáng thương cho chủ tịch.Giang Diễn không lên tiếng liếc anh một cái, ném tàn thuốc rồi đạp lên làm tắt xong xoay người lên xe.Không nói được một lời, âm trầm đến đáng sợ.Ngay cả chính hắn cũng không cảm thấy được lúc này tâm trạng mình đang thay đổi, chỉ là khi ánh mắt nhìn vào bánh ngọt trong tay, cảm giác có vài phần bực bội.Đây là cảm giác chưa bao giờ có.Hạ cửa xe xuống, làm cho gió thổi vào mặt, xua tan đi cảm giác khó chịu.___________Trong xe BMW, Tần Vãn Ca nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau, cảnh đêm rất đẹp nhưng không phải nơi mà cô biết, Tần Vãn Ca quay đầu: “Cảnh Sinh, chúng ta không về trường à?”“Đi bệnh viện trước.” Cố Cảnh Sinh mím môi: “Bạn gái của anh, anh tự chăm sóc được, không thì sẽ có người đàn ông khác chăm sóc thay anh.”
.