Hôn Nhân Đại Sự

Chương 6


Bạn đang đọc Hôn Nhân Đại Sự: Chương 6


Phần 1
“Cả ngày bận rộn mọi người rất mệt rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
Cô muốn kéo cánh tay đang ôm mình ra, nhưng kéo thế nào cũng không ra, cô phiền não mím môi.
“Em hiểu lầm rồi, anh không có ý đuổi em.”
Nghiêm Hâm tự trách mình nhanh miệng khiến cô hiểu lầm, nói gì cũng không cho cô rời đi, ngược lại dùng sức kéo cô về trên giường.
“Anh để em đi!”
Con người một khi bị tổn thương, tự nhiên sẽ trổi dậy năng lực tự bảo vệ bản thân, Trương Vận Như tay đấm chân đá, làm thế nào cũng không đẩy được anh ra: “Em không muốn ở đây làm anh tức giận, buông tay ra . . . . . .”
“Vận Như! Em bình tĩnh một chút!”
Nghiêm Hâm không né kịp, bị cô không lưu tình đấm mấy cái, chân cũng bị cô quơ tay múa chân đá liên tục, anh hạ quyết tâm, dứt khoát ôm cô vào trong ngực, lấy sức toàn thân mà ép cô.
“Tránh ra!”
Anh không có ý đè cô thì thôi, anh đè cô như vậy khiến cô vô duyên vô cớ cảm thấy lòng chua xót, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.
Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?
Dựa vào cái gì mà anh muốn như thế nào thì như thế ấy chứ?
Cô là người, không phải thần thánh, đối mặt người mình thích còn phải giả bộ không hề quan tâm, thậm chí là nói thích người đàn ông khác, cô cũng đau khổ, rất đau khổ!
“Khóc cái gì?”
Vừa thấy cô rơi lệ, ngực anh chợt căng thẳng, giọng nói không khỏi nhẹ nhàng hơn.
“Anh ức hiếp người khác. . . . . .”
Cô bối rối lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, đỏ mắt lên án anh: “Anh đã quen ngủ một mình thì sao phải nhất định muốn em đến phòng anh ngủ chứ?”
“Chúng ta là vợ chồng không phải sao? Nào có vợ chồng nào chia phòng ngủ?” Anh thản nhiên nói, dùng tư thái bình tĩnh nói chuyện, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nếu cô bắt đầu trước, không bằng dùng cơ hội này nói với cô cũng cũng tốt; nếu không, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.
“Có, có rất nhiều vợ chồng chia phòng ngủ, chúng ta tuyệt đối không phải là đôi đầu tiên.” Cô nước mắt ròng ròng nói.
“Đó là người khác, anh không làm được.”
Anh nhìn hai mắt ngấn lệ của cô, lắc đầu: “Anh thừa nhận thái độ của mình lúc trước không tốt, xin lỗi em.” Anh ngừng tạm, nói tiếp: “Nếu chúng ta đã kết hôn vậy thì xóa bỏ những chuyện không vui để duy trì cuộc hôn nhân này được không?”
Trương Vận Như không ngờ tới anh sẽ nói như vậy, hai mắt mở to không dám tin.

“Sao vậy? Sao lại không nói gì?”
Thấy cô chớp đôi mắt đầy nước, anh đau lòng lau đi nước mắt vương trên khóe mi cô.
“Em chỉ là . . . . . không ngờ anh sẽ nói như vậy.”
Cô cảm động đến nỗi nói một câu cũng không hoàn chỉnh, môi run run, đứt quãng nói nhỏ: “Em cho là anh vẫn còn trách em lúc trước không từ mà biệt . . . . . .”
“Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa.” Anh bất đắc dĩ thở dài: “Anh sẽ không truy cứu nữa rồi.”
Đúng, anh không quên được chuyện kia, thế nhưng như thế thì sao? Có thể làm cơm ăn sao? Không thể, cho nên vẫn nhớ mãi không quên làm cái gì?
Để cho chuyện kia theo nước trôi đi đi, anh sẽ không truy cứu nữa.
“Có thật không?” Cô không dám tin, xác nhận lần nữa.
“Anh đã khi nào lừa gạt em chưa?” Anh nhăn mày lại.
Cô không nói một lời nhìn chằm chằm vào anh, một lúc sau, cuối cùng cười mỉm.
Đã lâu không thấy nụ cười có lúm đồng tiền xinh như vậy, trái tim anh rung động, thân thể không tự chủ được hưng phấn.
“Đáng chết! Em đừng nhìn anh như vậy.”
Anh cúi người khẽ nguyền rủa, đỉnh đầu vừa vặn dựa vào vai cô.
Trong phòng xuất hiện không khí kỳ diệu, tim cô đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm trần nhà, cảm giác nhiệt độ người anh đang lan sang mình, bất giác đưa tay sờ nhẹ tóc anh, lòng tràn đầy tình yêu say đắm đã để lộ qua đầu ngón tay. . . . . .
“Vận Như. . . . . .”
Anh khó khăn ngẩng đầu, rõ ràng dựa vào cô gần như thế nhưng cái gì cũng không làm được, cảm giác thật sự rất giày vò.
“Anh biết không? Em chờ anh về đã rất lâu rất lâu rồi.”
Hốc mắt cô ngấn lệ, nụ cười bên môi ngày càng rộ.
Nghiêm Hâm cảm động, biết cô nói là bản thân mình ngày trước, không sai, anh đã về, mà bây giờ anh đã trở thành chồng cô, hai người bọn họ sẽ nắm tay nhau đến hết cuộc đời.
Vận Như xúc động nâng đầu anh lên, lần đầu tiên ấn xuống môi anh một nụ hôn. . . . . .
Điều này làm Nghiêm Hâm mừng rỡ như điên, anh như nhận được lệnh đặc xá, mở cờ trong bụng, khó khăn khẽ chạm vào hai má phấn hồng của cô.
Cử chỉ này mang đến cho cô cảm giác tê dại trước nay chưa từng có, cô theo bản năng lấy gò má vuốt ve ria mép của anh như một cách đáp lại.
Khúc mắc được tháo gỡ, rất nhiều việc cũng trở nên dễ dàng rất nhiều, hai người như tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt, hôn môi không ngừng.
“Nghiêm phu nhân, em thật thơm.”
Anh ở sau gáy cô, dùng sức cảm nhận hương thơm từ thân thể cô.

“Nghiêm tiên sinh, anh cũng không tồi.”
Vận Như cảm thấy chút hoảng hốt, hơi nóng trên người của anh hòa vào cô khiến toàn thân cô giống như muốn đốt cháy.
Anh nên làm gì?? Đẩy mông cô sát vào để cô dán chặt hơn vào mình, cảm nhận sự kích thích: “Cảm giác được không?”
“Cảm giác cái gì?”
Nhiệt độ không ngừng tăng nhanh, cô nóng đến muốn thét chói tai.
“Đồ lừa đảo, em biết là cái gì mà.”
Anh một tay chặn ngang ôm lấy eo cô, chọc cô thét lên kinh hãi, cô theo phản xạ ôm cổ anh: “Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, em cảm thấy chúng ta nên nên làm cái gì?”
” . . . . . .”
Cô dĩ nhiên hiểu được anh ám chỉ là gì, khuôn mặt nhỏ trong chốc lát đã đỏ ửng.
“Bắt đầu từ tối hôm nay, em, thuộc về anh.”
Anh cực kỳ yêu dáng vẻ thẹn thùng của cô, chỉ vì mình anh mà nở rộ xinh đẹp.
Nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cô ngập ngừng rung rung cánh môi.
“Muốn nói cái gì?” Ngón tay thô ráp xoa cánh môi đỏ mọng mềm mại của cô, ý tốt cho cô cơ hội “khiếu nại”.
“Xin lỗi, em . . . . . . em không có kinh nghiệm.”
Không có kinh nghiệm? Cô không có kinh nghiệm?!
Bộ dáng e thẹn cùng giọng nói nỉ non của Vận Như khiến lý trí Nghiêm Hâm trong nháy mắt hóa thành hư không, lồng ngực cường tráng của anh bỗng chốc đè trên người cô, đôi mắt đen như tóe ra lửa.
“Em nói, em vẫn là xử nữ?”
Nghiêm Hâm trừng lớn mắt, không thể tin được mà chớp mắt.
Cô cắn chặt môi dưới, dung nhan xinh đẹp như hoa, không dám nhìn anh.
Nhìn cô hai mắt nhắm chặt, lông mi dài run run, gò má ửng hồng, anh cảm thấy tâm trạng rất tốt, dễ dàng tin vào sự trong trắng của cô.
Cúi đầu lấy đầu lưỡi đẩy đôi môi mím chặt của cô ra, trượt một vòng trong miệng cô, dùng răng khẽ cắn môi hồng, làm cô bị đau mở miệng nhỏ ra.
Lưỡi của anh đường đường chính chính đi vào khoang miệng ướt át của cô, bá đạo đoạt lấy sự ngọt ngào trong cô.
Phần 2

Trương Vận Như nhắm mắt, cảm nhận lưỡi của anh ở trong miệng dao động, liếm mút, không khỏi khí nóng xông lên đỉnh đầu, cô lo lắng co ngón chân lại, hai tay từ từ ôm lấy cổ anh, cảm giác mình giống như một miếng bơ, dần dần hòa tan trong môi lưỡi tuyệt vời của anh . . . . .
Cô từng trong đêm khuya yên tĩnh lúc nhớ lại nụ hôn ngọt ngào của anh năm đó, nhưng cũng không dám nghĩ thêm, bây giờ gặp được anh, thật sự làm cô không biết phải làm sao.
Sự đáp lại của cô mặc dù còn vụng về nhưng giống như quả táo xanh, trong chát có ngọt, ngọt mà không ngán, làm anh không nhịn được muốn nếm thêm.
Bàn tay anh trượt vào cổ áo choàng tắm hé mở của cô, khoác lên da thịt đẫy đà, mịn màng, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Ưmh. . . . . .”
Cô cảm giác tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, khó nhịn khẽ rên ra tiếng.
Nghiêm Hâm không bằng lòng với việc chỉ thưởng thức mình cánh môi mềm mại của cô thôi, anh nâng người lên, thô lỗ tháo dây buộc áo choàng tắm ra.
* Bản quyền thuộc về diễn đàn Lê Quý Đôn *
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, Nghiêm Hâm mở hai mắt ra, sảng khoái tinh thần nhếch miệng.
Từ nay về sau, bọn họ chính là vợ chồng, không cần chia phòng ngủ, một đôi vợ chồng ngọt ngào không còn hiềm khích.
Mười năm trước bọn họ buông tay nhau ra, mười năm sau nối lại duyên cũ, cảm giác này thật tốt đẹp.
Anh cười cười, vô ý làm động tới đến ý trung nhân trong ngực, Trương Vận Như nhăn mày lại, thân thể nghiêng qua nghiêng lại, tìm vị trí thoải mái hơn trong ngực anh tính ngủ tiếp.
Anh bật ra tiếng cười khẽ, cong cánh tay lên, lấy ngón tay quấn quanh sợi tóc dài của cô, chơi đùa với tóc cô.
Trương Vận Như cau mày than nhẹ, chậm rãi mở mắt ra: “A . . . . . . Anh tỉnh rồi?”
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai mắt chồng nhìn thẳng vào cô, cô có chút sợ lại có chút xấu hổ, kéo chăn che mình lại.
“Vừa tỉnh thôi.” Chú ý tới động tác lơ đãng của cô, anh hứng thú chau mày: “Trải qua một đêm “giáo dục” mà vẫn còn xấu hổ thế sao?”
Tối hôm qua bọn họ tận tình tìm kiếm thân thể nhau, ngay cả nơi riêng tư nhất cũng không bỏ qua, tưởng rằng cô sẽ thích ứng cảm giác gần gũi giữa hai người, không ngờ cô vợ mới cưới này lại càng thêm xấu hổ, thật sự là. . . . . . đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn nuốt luôn cô vào bụng.
Nhắc nhở của anh khiến Vận Như đỏ bừng mặt lên, cô nhích người kéo ra khoảng cách giữa hai người, vươn tay, đem đầu anh quay qua hướng khác.
“Làm gì vậy?” Anh bất mãn càu nhàu.
“Anh … anh quay người qua chỗ khác trước đi!”
Ý thức được mình ở dưới mền trần truồng, cô cảm thấy chút e thẹn cùng nóng nảy, đưa tay đẩy anh.
Hoan ái là một chuyện, ở trước mặt anh lõa lồ là một chuyện khác, ý chí của cô còn chưa đủ mạnh, thật sự không có biện pháp không mảnh vải che thân mà nhảy xuống giường trước mặt anh.
“Nghiêm phu nhân, em không phải đang làm chuyện thừa sao?”
Nghiêm Hâm không khỏi phá lên cười, cười da mặt cô quá mỏng: “Cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn, anh cũng nhìn rồi, cần gì còn phải xoay qua chỗ khác?”
“Mặc kệ! Anh quay qua chỗ khác trước đi!” Cô xấu hổ, lúng túng dùng sức đẩy anh.
“Được được được, quay qua chỗ khác thì quay qua chỗ khác.”
Bất đắc dĩ thở dài, Nghiêm Hâm nghiêng người sang, nụ cười đầy trên mặt.
Mặc dù bị cô yêu cầu chuyện đâu đâu, nhưng anh vẫn rất thích bộ dáng nũng nịu của cô, nhiều năm trước, cô cũng sẽ dùng loại giọng điệu này quấn lấy anh nói chuyện trời đất, thật quá ngọt ngào . . . . . .
Thấy anh quay lưng lại, Trương Vận Như mới cẩn thận từng li từng tí kéo ra chăn đi xuống giường, căng thẳng cầm áo choàng tắm trên đất lên mặc vào.

Nghiêm Hâm mặc dù không nhìn thấy cô đang làm gì, nhưng sau lưng truyền đến tiếng sột soạt khiến anh rất tò mò, anh lén quay đầu nhìn trộm, vừa vặn thấy cô nghiêng người khom lưng nhặt áo choàng tắm.
Cái mông tròn trĩnh, hai vú như ẩn như hiện đều rơi vào tầm mắt, làm anh nén hít hà, bụng dưới lập tức cảm thấy đau đớn.
Vận Như vừa mới bắt được một góc áo choàng tắm thì nghe thấy tiếng anh nén thở mạnh, cô nghi ngờ quay đầu, bốn mắt giao nhau với anh.
“Aaaaa …… “
Cô sợ hãi kêu lên, nắm chặt áo choàng tắm che người mình lại.
“Anh anh anh . . . . . . sao anh có thể nhìn lén chứ?!”
“Anh là chồng em, tại sao không thể nhìn?” Chậc! Ghét áo choàng tắm che đậy hơn phân nửa cảnh xuân kia.
Nếu bị cô phát hiện mình dòm ngó, anh lật người, cong cánh tay lên chống một bên đầu, cười như không cười nhìn cô: “Hơn nữa anh không phải nhìn lén, là quang minh chính đại nhìn.”
“Anh . . . . . . đáng ghét!”
Khuôn mặt cô đỏ lên, không cãi cọ với anh mà xoay người chạy vào phòng tắm.
Nghiêm Hâm cất tiếng cười to.
Bắt đầu từ hôm nay, anh “ân chuẩn” ình nửa tháng nghỉ kết hôn, bồi cô vợ nhỏ, hưởng thụ một chút cuộc sống tân hôn.
Tâm trạng của anh rất tốt, kéo chăn ra đi xuống giường, nghênh ngang đi tới phía phòng tắm.
Trương Vận Như đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước ấm làm sạch toàn thân. Mấy giờ trước cô cũng đã làm động tác thế này, chỉ là, bây giờ cô đã từ cô gái biến làm phụ nữ.
Vốn là cô bi quan, không hề ôm bất kì mong đợi nào với cuộc hôn nhân này, nhưng sự thay đổi của Nghiêm Hâm lại làm cô vừa mừng vừa sợ, trong lòng lặng lẽ dấy lên hi vọng.
Anh chẳng những chủ động làm rõ sẽ không đề cập đến chuyện đã qua, còn thoải mái mở lòng tiếp nhận hôn nhân hai người, thậm chí nhận lỗi với cô. . . . . . Đây là chuyện trước ngày hôm qua cô căn bản không dám hy vọng xa vời, nhưng nó lại thần kỳ phủ xuống tại bên trên thân chính mình, làm cô chân thành cảm tạ trời cao từ bi.
Mặc kệ đây có phải là một giấc mơ đẹp không, cũng không bàn về việc Nghiêm Hâm sau này có thể thay lòng đổi dạ không, cô đều không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn nắm chặt hạnh phúc trước mắt không dễ này, quý trọng từng phút giây.
Bờ môi cô tràn đầy ý cười, đưa tay hất tóc hai bên má ra phía sau, đột nhiên, một đôi tay cứng cáp từ sau lưng ôm eo của cô, thậm chí bàn tay còn chính xác đặt lên trước ngực tròn đầy đặn của cô, Vận Như hoảng sợ hét lên một tiếng, trên người không tự chủ được ngả về phía sau, dán lên lồng ngực rắn chắc.
“Đừng sợ, là anh.”
Ai ~~ cô vợ nhỏ của anh đương nhiên không nghĩ rằng anh sẽ “mò” vào phòng tắm, cho nên sợ hãi, anh khó nén nụ cười ghé vào bên tai cô nói nhỏ.
“Á . . . . . . Anh dọa em rồi.”
Trương Vận Như xấu hổ nhắm mắt lại, thiếu chút nữa bị anh hù mà bị bệnh tim.
“Yên tâm, lầu dưới có bảo vệ, lưu manh không có cơ hội tới gần đâu.” Anh khẽ cười, nhẹ gặm vành tai xinh xắn của cô.
“Ừ. . . . . . Anh vào đây làm gì?”
Cả người cô tê dại, vội vàng hồi phục tinh thần hỏi.
“Vào giúp em chà lưng!”
HẾT CHƯƠNG 6


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.