Bạn đang đọc Hôn Nhân Đại Sự: Chương 11
Phần 1
Cô không có đi về phía trung nam bộ là vì mình từng đề cập với Nghiêm Hâm rằng khi cô trốn nợ đều ở trung nam bộ làm việc vặt sinh sống, vì để tránh cho Nghiêm Hâm tìm được cô, cho nên chọn đặt chân ở Cơ Long.
Vô cùng may mắn, ngày đó cô đến tìm việc, được nhận vào làm nhân viên cho hiệu sách này.
Bà chủ nơi này – mẹ Trần khoảng 50 tuổi, chồng qua đời mấy năm trước vì bệnh, bây giờ sống chung với con trai độc nhất.
Mẹ Trần rất tốt, biết cô một mình đến Cơ Long kiếm sống, chẳng những cho cô việc làm, còn cho cô ở phòng trống trong nhà, đối đãi với cô như con gái ruột của mình vậy.
Quan trọng nhất là, mẹ Trần đối đãi không tồi, tiền sinh hoạt phí cũng không bao nhiêu, cô còn có thể tích góp ít tiền gửi trả lại Nghiêm Hâm, vì vậy cuộc sống rất ổn định.
“Trương Vận Như Đầu heo, em leo cao như vậy làm gì?”
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đi vào trong tiệm, vừa thấy cô leo cao liền tiến lên giành lại bộ sách cô còn chưa kịp đặt lên, tức giận ra lệnh: “Xuống dưới.”
“Ai, còn dư lại có mấy quyển, em để lên là xong rồi!” Cô mím môi, muốn làm xong việc trên tay.
“Để cái đầu em á! Chưa thấy ai mang theo bụng bầu lại không sợ chết như em.” Người đàn ông tức giận nhìn chằm chằm phần bụng hơi nhô lên của cô, vẻ mặt có chút căng thẳng: “Anh làm cho!”
“Hư ~~ nói nhỏ thôi, đừng quấy rầy đến khách đọc sách.”
Trương Vận Như than thầm, động tác coi như gọn gàng từ trên ghế chân cao đi xuống, đem chồng sách nặng trong tay bỏ vào lòng bàn tay đang mở ra của anh: “Thanks, ông chủ nhỏ!”
Người này là con trai độc nhất của mẹ Trần – Trần Duy Ninh, anh đang là giáo viên thể dục một trường tiểu học gần đây, lúc rãnh rỗi thì sẽ đến giúp mẹ trông coi cửa hiệu “Xem đầu xem đuôi” , cá tính không tồi, nhiệt tình lại thích giúp đỡ người.
Giống như cô gần đây cũng rất thường chịu anh trợ giúp, chăm sóc, bởi vì sau khi cô đi tới Cơ Long, thân thể xảy ra chút “tình trạng nhỏ”.
Cô phát hiện mình mang thai.
Tình huống bất ngờ này khiến cả người cô tay chân rối loạn, hoàn toàn không hiểu được nên làm gì với sinh mệnh nhỏ này? Càng không biết rốt cuộc có nên cho Nghiêm Hâm biết sự tồn tại của đứa bé này hay không, nhưng sau mấy ngày bình tình, cô rất nhanh đã có quyết định.
Mặc dù cô và Nghiêm Hâm chia tay, nhưng đứa bé là vô tội, cô sẽ cố gắng nuôi đứa nhỏ trưởng thành.
Về phần Nghiêm Hâm. . . . . . Nếu anh không biết có đứa bé này, vậy coi như không có chuyện gì đi!
Dù sao bây giờ cô và anh đã không có bất kỳ liên hệ nào, có, còn 3 triệu chưa trả.
May mắn cô nôn nghén cũng không coi là nghiêm trọng, mẹ Trần sẽ không để ý, tiếp tục cho cô ở tiệm thuê sách giúp một tay, nhưng đối với đại nam nhân Trần Duy Ninh này mà nói thì có chút khó khăn.
Anh chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với phụ nữ mang thai, mặc dù trong trường học cũng có giáo viên nữ bụng to phề phệ, nhưng dù sao giáo viên thể dục cũng không xuất hiện chung nhiều.
Trương Vận Như cùng anh và mẹ Trần ở cùng một chỗ, ngày ngày gặp mặt, cô còn có thể “biểu diễn” động tác nguy hiểm 3 đến 5 lần, anh thường sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, cảm giác phụ nữ có thai chỉ có thể dùng hai chữ hình dung — yếu ớt, nhưng giá sách tiệm thuê sách lại phải làm đặc biệt cao, cho nên anh hết sức đem việc sắp xếp ôm đồm lên thân mình, chỉ sợ cô xảy ra bất trắc.
Ghê tởm nhất là, Trương Vận Như là phụ nữ có thai không biết yên phận, trời sinh tính không thích gây ra phiền toái cho người khác, luôn khi anh đi làm hoặc không để ý mà leo lên leo xuống, khuyên mãi không nghe khiến anh rất nhức đầu.
“Nhỏ cái đầu em! Chẳng lẽ không ai nói cho em biết, đàn ông rất kiêng kỵ chữ “NHỎ” này sao?”
Trần Duy Ninh trợn mắt, gọn gàng đứng lên ghế chân cao, tay dài chân dài rất nhanh đem sách về vị trí cũ, sau đó từ trên ghế chân cao nhảy xuống.
“Là anh suy nghĩ nhiều quá đúng không?”
Vận Như khẽ vuốt ve bụng to, cô đi tới Cơ Long 3, 4 tháng rồi, bụng càng lúc càng lớn, gần đây bắt đầu có hiện tượng ngứa ngáy, cô xem trên sách viết nói là vì bắp thịt căng ra tạo thành. “Anh có đến trường lên lớp không?”
Cô thích cuộc sống hiện tại, mặc dù trong đêm khuya vẫn mơ nhớ lại người đàn ông không tin tưởng mình mà lệ rơi ướt gối, nhưng cô tin tưởng một ngày nào đó, những thứ này cũng sẽ trở thành quá khứ . . . . . .
“Không có lớp, trong trường học cũng không có gì chuyện, làm gì?” Bởi vì trường không có việc gì, anh mới về giúp một tay.
“Em muốn đi bưu điện một chuyến, anh giúp em trông coi tiệm được không?”
Cô đi bưu điện gửi tiền cho Nghiêm Hâm, mặc dù mỗi tháng chỉ 5000 đồng, nhưng mỗi một khoản, cảm giác gánh nặng trên vai sẽ ít đi một chút, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn.
Chỉ vì sợ bị anh phát hiện mình ở Cơ Long, cho nên mỗi tháng Vận Như cũng sẽ nhờ một em trai giúp cô đem tiền đưa đến tiếp tân cao ốc Nghiêm Thị, làm phiền chuyển giao.
Công việc này chỗ tốt nhất chính là khi mẹ Trần hay Trần Duy Ninh ở trong tiệm, cô có thể “đào ngũ” chạy ra bưu cục một chút, mua mua đồ ăn vặt, thức uống gì đó, cực kì tự do.
“Có cần anh chở em không?” Nhìn cô chằm chằm bụng cô, Trần Duy Ninh lại bắt đầu lo lắng.
“Không cần đâu! Cũng không phải xa lắm, hơn nữa mẹ Trần đi chợ, không thể để tiệm không ai trông.” Cô nhã nhặn từ chối ý tốt của Trần Duy Ninh.
“Được rồi, vậy em cẩn thận chút.” Trần Duy Ninh dặn dò xong, xoay người đem sách sắp lại trên giá sách, sửa sang lại.
Trương Vận Như từ trong ngăn kéo quầy lấy ra ví tiền, đồng ý rồi rời cửa hàng, nhanh chóng đi về phía bưu điện, không chú ý tới có hai thiếu nữ đi lướt qua cô.
Một thiếu nữ trong đó thấy cô quay mặt lại thì kinh ngạc há hốc mồm, sau đó dùng tay che miệng mình.
Bạn học bên cạnh nhận ra cô sao? Tò mò hỏi thăm mấy câu khác nhau, thiếu nữ lắc đầu, nhìn bóng lưng từ từ đi xa củaTrương Vận Như, nụ cười trên mặt từ từ mở rộng …
Cháu dâu đích tôn mất tích, Nghiêm gia chủ sự Trịnh Tố Linh tất nhiên vô cùng tức giận, liên đới dính dáng đến sự ngu xuẩn của Lưu Thục Quyên năm đó, giận đến thiếu chút nữa bà tái phát bệnh tim.
Mà khi Lưu Thục Quyên biết, qua nhiều năm như vậy Trương Vận Như cũng không nói ra chuyện năm đó bị bà ép rời đi, sinh lòng áy náy, ngày ngày lôi kéo Nghiêm Chấn Đông ra cửa tìm dâu, làm cho Nghiêm Chấn Đông cũng sốt ruột, chở vợ chạy khắp nơi, không biết có thể “không cẩn thận” mà “nhặt” nàng dâu về không.
Về phần Nghiêm Hâm, trừ thuê mấy người tìm bên ngoài, còn vận dụng quan hệ, điều tra tư liệu của cô ở Cục Thuế Vụ — chỉ cần Vận Như có công việc, Cục Thuế Vụ sẽ có tài liệu thuế tịch của cô.
Nhưng không chỉ thám tử không có tin tức, ngay cả Cục Thuế Vụ cũng không có tư liệu của cô, bao gồm Ngụy Chí Hạo với Nhà Xuất Bản cũng không thể liên lạc được với cô, giống như cô đã biến mất khỏi thế gian, làm sao cũng không tìm được.
Nhưng không có đạo lý! Nếu như cô không có việc làm, làm sao phòng hành chính tổng hợp mỗi tháng đều nhận được cô ký tên, chỉ định giao cho anh 5000 đồng tiền mặt chứ?
Cô thật biết cách chế giễu, phủi mông chạy lấy người, không biết trốn đến đâu ung dung tự tại, tuyệt đối sẽ không biết sau khi cô rời khỏi, nhà họ Nghiêm lại xuất hiện chấn động lớn như vậy!
Thân thể Nghiêm Hâm cao lớn đứng trước màn che thủy tinh, một đôi mắt đen đẹp không chớp nhìn ngựa xe như nước phía dưới.
Bốn chữ “cái xác không hồn”, đa số mọi người chỉ biết qua sách hoặc từ điển, nhưng Nghiêm Hâm lại thực sự cảm nhận được, linh hồn và thể xác như bị tách rời hoàn toàn, đau khổ không thôi.
Trừ các trưởng bối không nói, cuộc sống của anh, nhìn như trước khi rời đi Trương Vận Như, không có thay đổi quá lớn, nhưng thật ra chỉ có mình anh biết, tất cả động tác chỉ là theo thói quen mà làm, chính anh cũng không có một chút cảm giác.
Trải qua mấy ngày nay, khắp nơi tìm không thấy cô đã làm tâm tư, sức lực anh quá mệt mỏi.
Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, không có một âm thanh thì đầu ngón tay chạm vào không phải là thân thể mềm mại, ấm áp của cô, mà là phần giường lạnh lẽo làm cho anh cảm thấy hết sức lạnh lẽo và cô độc.
Trong nhà không còn bóng dáng xinh đẹp của cô trong từng góc nhỏ, không còn cô chăm sóc, chuẩn bị thỏa đáng quần áo cho anh đi làm, thậm chí, cả trái tim cũng trống trải theo.
Trong khoảng thời gian cô không có ở đây, anh thường không khỏi phập phồng không yên, buồn bực, khó chịu, trước kia còn tỉnh táo, hờ hững, dường như sau khi cô rời đi thì tan thành mây khói, trạng thái này hình như đã từng xảy ra mười năm trước, nhưng lần trở lại này hiển nhiên so mười năm trước càng nghiêm trọng hơn.
Phần 2
Tỷ lệ lơ đãng nhớ tới cô càng ngày càng thường xuyên, đôi tay mềm mại kia, mái tóc đen mềm, dài mà mượt, dáng hình đầy đặn duyên dáng, còn có nụ cười mỉm thường bên môi, lần nữa hiện lên trong đầu óc mệt mỏi của anh.
Đáng sợ hơn là mỗi một khi nhớ lại dung nhan của cô, uất ức điên cuồng chiếm cứ lấy toàn bộ suy nghĩ anh, muốn vứt sang bên cũng không được, muốn yên ổn càng không xong.
Vì không tiếp tục để cô chiếm giữ đầu óc không còn sức không chế của mình, anh chỉ có thể không ngừng làm việc lại làm việc, làm mình bận đến không thể mệt mỏi hơn mới bằng lòng nghỉ ngơi.
Cuộc sống này anh còn phải chịu đựng bao lâu nữa?
Không có cô, một ngày dài như một năm, một chút ý nghĩa cũng không có. . . . . .
“Nghiêm lão đại!”
Một đạo bóng dáng đẩy cửa, chạy xồng xộc vào, giọng nói lớn đến nỗi nhân viên ngoài cửa cũng tò mò xem thế nào.
“Tiểu Hoa? Sao em lại chạy tới công ty anh?”
Nha đầu này uống lộn thuốc sao? Nó phụ trách chuyện trong nhà, không có việc gì chạy đến công ty làm gì?
“Em thấy chị Trương rồi! em biết chị ấy ở đâu!” Tiểu Hoa khó nén hưng phấn, la ầm lên.
Gần đến kì thi, cô đến nhà bạn ở Cơ Long học bài, buổi trưa lúc đi ra ngoài ăn cơm lại có duyên thấy chị Trương từ tiệm thuê sách gần đó đi ra!
Vì xác nhận chị Trương làm việc ở đó, cô đặc biệt nhờ bạn học liên tục xác nhận rồi nhanh chóng ghi địa chỉ tiệm thuê sách, lập tức xông về Đài Bắc thông báo tin tức này cho Nghiêm Hâm.
Nghe vậy, anh hô hấp dừng lại, đột nhiên bước nhanh đi tới cửa đóng lại, nắm chặt tay cầm cửa, đốt ngón tay vì dùng sức mà xương hiện lên rất rõ.
“Nghiêm lão đại?”
Quái, sao một chút phản ứng cũng không có?
Không phải tìm người đến sắp phát điên rồi chứ? Dù gì cũng phải vui mừng, kinh ngạc chút chứ! Cho dù là giả bộ cũng được!
Tiểu Hoa nhìn chằm chằm bóng lưng anh đối mặt cánh cửa, hoàn toàn không đoán ra bây giờ anh đang nghĩ cái gì.
“Em. . . . . . Xác định thật sự là cô ấy?” Nắm chặt tay cầm cửa, chưa từng buông ra, sức mạnh lớn nỗi tay cầm suýt méo.
Thật sự tìm được cô ấy rồi sao? Không phải anh nghe nhầm, cũng không phải là ảo giác sao? Trái tim của anh căng thẳng, đập thình thịch, nhưng lại vì quá mong đợi mà nhói đau.
Có thể là báo nhầm không, thật ra thì Tiểu Hoa nhận lầm người? Hay chỉ là một lần nữa buộc anh nhìn thẳng vào sự thật mình đã mất đi cô?
Mong chờ mãnh liệt cùng bi quan không đè nén được đánh thẳng vào lý trí anh, anh hô hấp cũng không dám dùng sức, rất sợ lại tiếp nhận đả kích đau tận xương cốt.
“Nếu không thì sao?”
Tiểu Hoa nhíu mày, thấy Nghiêm lão đại khác thường như thế, đột nhiên có một thích thú không tên, thoáng chốc nổi lên ý nghĩ xấu muốn chọc anh: “Nếu anh không tin em thì coi như em chưa nói!”
Ai bảo anh luôn chị Trương hiền lành chứ? Đáng đời!
Cô tiến lên đẩy anh ra, muốn mở cửa ra, bất ngờ bị anh dùng lực cầm cổ tay, đau đến thiếu chút nữa thét chói tai.
“Cô ấy ở đâu?”
Nghiêm Hâm hơi híp mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ nguy hiểm.
Mặc kệ tin tức của Tiểu Hoa có đúng hay không, chỉ cần một chút khả năng, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Anh … không phải anh không tin em sao?”
Tổn thọ đó ~~ Nghiêm lão đại đáng sợ như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Đừng chơi chữ với anh, Tiểu Hoa.” Anh cắn chặt hàm răng, âm thanh bật ra giữa các kẽ răng.
“Nói – cho – anh – biết – cô – ấy – ở – đâu!”
Tiểu Hoa sợ choáng váng, vội vàng từ trong túi lấy ra địa chỉ tiệm thuê sách đưa cho Nghiêm lão đại, không quay đầu lại đã lao ra phòng làm việc, cả người xụi lơ trên sàn nhà văn phòng.
Mẹ ơi! Chị Trương thật đáng thương, vậy mà lại gả ột ông chồng khủng bố như vậy!
Nếu không phải là cô còn có chút tín nhiệm với Nghiêm Hâm, tin anh sẽ không xuống tay ác độc với mình, nếu không nhất định sẽ dọa cô đến nước tiểu chảy chảy ra luôn! Ô
~~Xe vừa dừng trước cửa tiệm thuê sách, Nghiêm Hâm còn không kịp xuống xe tìm người đã nhìn thấy Trương Vận Như ưỡn bụng to đi ra ngoài tiệm, thoáng chốc anh như bị điểm huyệt, không thể động đậy.
Bụng của cô làm sao vậy?
Cô rời anh chỉ mới 3, 4 tháng, thế nhưng cô ăn vào bụng lại lồi ra thế sao, không phải quá khoa trương chứ?
Lúc anh chưa tỉnh hồn, một thân hình đàn ông to con đi theo phía sau cô ra khỏi tiệm thuê sách, đưa nước suối cùng khăn lông cho cô, Vận Như mỉm cười, mở miệng nói chuyện với người đàn ông kia.
Mặc dù anh ngồi trong xe, không nghe được cô và người đàn ông kia nói cái gì, nhưng trên mặt cô lại hiện ra nụ cười ngọt ngào chết người như vậy cũng đủ khiến dạ dày anh sôi trào ghen tức rồi!
Anh mới là chồng cô, anh mới là người đàn ông có tư cách sở hữu từng nụ cười, từng cái nhíu mày của cô, người đàn ông kia dựa vào cái gì có được nụ cười chỉ thuộc về riêng anh chứ?
Anh bị ghen tức làm cho u mê, xung động rút chìa khóa, chuẩn bị xuống xe tranh luận với người đàn ông kia thì động tác khẽ vuốt bụng của cô giống như một cái đánh mạnh mẽ, đánh cho đầu óc anh choáng váng.
Cô. . . . . . Mang thai sao?
Anh nhớ vợ mấy người bạn trong lúc mang thai thường sẽ xuất hiện động tác này.
Cho nên không phải cô ăn mà mập ra, mà là mang thai?
Nghiêm Hâm tức giận nhăn lại mày, cô cũng chỉ rời anh đi mấy tháng ngắn ngủn, không chịu nỗi cô đơn, nhanh chóng lỡ lầm mang thai với thằng khác sao?
Cuối cùng cô đặt anh ở vị trí nào chứ?
Ném đơn ly hôn ra đó rồi vứt bỏ “chồng trước” sao?
Rất xin lỗi, anh còn chưa ký tên, cũng sẽ không ký tên, cho nên cô vẫn là vợ của Nghiêm Hâm anh, người vợ danh chính ngôn thuận!
Coi như cô mang thai con người khác thì sao, chuyện này có thể thảo luận sau, tóm lại, ghen tức mãnh liệt cùng tức giận che mờ mắt anh, anh tức giận mở cửa xuống xe, đứng dưới ánh mặt trời, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Vận Như không phát hiện bóng dáng anh, ngược lại Trần Duy Ninh đứng đối diện cô chú ý tới.
Trần Duy Ninh lén dò xét người đàn ông cao lớn trước mắt, nghĩ thầm người này ăn mặc xa hoa, khí chất sang trọng, nhìn cũng biết giá trị con người không hề tầm thường …
“Anh đang nhìn cái gì?”
Trương Vận Như phát hiện Trần Duy Ninh nhìn lơ đãng, tò mò nhìn theo tầm mắt anh, khi thấy bóng người dần dần đến gần, cô hít sâu một hơi.
“Em làm gì vậy? Mặt trời như vậy còn lạnh sao?” Trần Duy Ninh thấy phản ứng của cô, buồn cười trêu nói.
“Cô ấy không lạnh mà là nhìn thấy tôi tới.”
Trần Duy Ninh không khỏi hỏi: “A, anh là ai?”
“Nghiêm Hâm, chồng của Vận Như.” Nghiêm Hâm tự nhiên nói lên tên họ và thân phận của mình.
Phần 3
“A, anh chính là người chồng không chịu trách nhiệm của Vận Như?” Trần Duy Ninh khẽ nhíu mày, trong lời nói đầy ý khiêu khích, không thấy chút sợ hãi: “Xin chào, tôi là Trần Duy Ninh, bạn tốt của Vận Như.”
Nghe vậy, Nghiêm Hâm hung hăng nheo lại mắt.
Cô đều nói với người ngoài như vậy sao? Người chồng không chịu trách nhiệm?
Rất tốt, trời đánh thật tốt!
Đúng vậy, anh thừa nhận anh là người chồng không có trách nhiệm, nhưng cô thì có sao?
Bỏ mình anh ở nhà, ở Cơ Long cùng một thằng đàn ông ngang tàng, như vậy coi như có trách nhiệm sao?
Ghê tởm hơn chính là còn mang thai, muốn người chồng như anh phải cư xử như thế nào?
“Cái anh gào rống này, không phải là tôi thích nói, anh để mặc vợ mình lớn bụng lưu lạc ở bên ngoài thì tính là cái dạng đàn ông gì?”
Để mặc vợ mình lớn bụng lưu lạc ở bên ngoài?
Những lời này có ý gì?
Nghiêm Hâm hoàn toàn ngây người ra, là trình độ tiếng Trung của anh quá kém, hay là người đàn ông này có ý nói, đứa nhỏ trong bụng Vận Như thật ra là của anh?!
Anh mất hồn ngồi trong phòng Vận Như, cho đến bây giờ vẫn không rõ lời Trần Duy Ninh nói có ý gì, cả người đứng ở đó.
“Làm sao anh tìm được chỗ này?” Vận Như rót ly nước đưa anh, không hiểu làm sao anh sẽ tìm được nơi mình dừng chân.
“Tiểu Hoa. . . . . . Là Tiểu Hoa vô tình gặp em, đến công ty nói với anh.”
Nghe giọng nói của cô, cuối cùng anh phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp khiến anh ngày nhớ đêm mong, trong lòng mênh mông không thôi.
Tất cả nhớ nhung, không cam lòng, giờ phút này nhìn thấy cô toàn bộ đều được cứu vớt, cho đến bây giờ anh mới biết, chỉ cần có thể nhìn thấy cô, chạm vào cô, cái gì cũng không quan trọng.
“Vậy sao? Em không để ý tới em ấy. . . . . .” Vận Như suy nghĩ một chút, thật đúng là không chú ý Tiểu Hoa có từng đến tiệm mượn sách hay không.
Chỉ là không ngờ Nghiêm Hâm thật sự tìm đến cô, thay vì nói là cảm xúc xúc động, chẳng bằng nói mình thật ra rất vui vẻ khi có thể nhìn thấy anh.
Nhưng vì sao anh đến đây? Bây giờ hai người đã không còn quan hệ, huống chi anh còn hoài nghi mình cùng anh Ngụy không trong sạch, đã như vậy, tội gì còn phải đi chuyến này chứ?
“Những thứ kia đều không quan trọng, quan trọng là theo anh về nhà!” Anh cầm tay cô, nghiêm túc nói.
Anh cũng không chịu được nữa cuộc sống không có cô bên cạnh, bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh mang cô về nhà, đền bù tất cả những gì nhà họ Nghiêm thiếu cô, dĩ nhiên, cũng sẽ càng yêu cô chân thành hơn, chỉ hy vọng cô có thể mau về bên cạnh anh, trở lại nhà của hai người bọn họ.
“Anh đừng như vậy!”
Cô có chút sợ hãi, muốn hất tay anh ra: “Chúng ta đã ly hôn, không nên lôi lôi kéo kéo như vậy.”
“Ai nói! Em chính là vợ anh.”
Thấy cô không cảm kích, nói gì anh đều không buông tay: “Chúng ta căn bản không có ly hôn! Em chính là vợ của anh.”
“Anh. . . . . . Anh đừng nói lung tung, em đã ký tên rồi.”
Cô không dám tin tưởng mở lớn hai mắt, làm sao bọn họ có thể vẫn còn là vợ chồng chứ? Cô rõ ràng đã để lại đơn li hôn rồi, làm sao có thể đến bây giờ còn chưa li hôn xong chứ?
“Em không biết sao? Bây giờ nhà nước đã sửa lệnh lại rồi, nhất định phải hai vợ chồng đến Cục Dân Chính làm thủ tục mới có thể ly hôn, cho nên chúng ta vẫn là vợ chồng.” Huống chi anh căn bản không muốn ký tên! Nghiêm Hâm chờ tính giải thích.
“Hả? Sao có thể như vậy?”
Cô trợn tròn mắt, đổi lúc nào sao cô không biết vậy?
“Vốn chính là như vậy!”
Bộ dạng ngây ngốc của cô cuối cùng cũng làm anh lộ ra nụ cười mỉm đầu tiên trong ngày.
Vận Như mím môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của anh, không khỏi tức giận lên.
Anh cười cô không chú ý thời sự mới gây ra truyện cười như vậy sao? Coi như cô đần đi, vậy cô đi với anh đến Cục Dân Chính là được chứ gì?
“Được, anh chờ em chút, chúng ta đi đến Cục Dân Chính.” Lần này nhất định phải mang giấy chứng nhận về, tránh cho người nào đó chê cười.
Anh vừa nghe, nụ cười nhanh chóng đông cứng lại, lập tức sưng mặt lên.”Không đi.”
Sao cô có thể không quan tâm như vậy?
Cô cứ vội vã như vậy muốn phủi sạch quan hệ với anh sao?
Lời nói dứt khoát như vậy, không thể nghi ngờ chính là cầm con dao đâm vào trái tim không thể chịu nỗi tàn phá của anh, anh khẽ cắn răng, nói gì cũng không chịu đồng ý.
“Tại sao?”
Cô hoài nghi rốt cuộc anh có biết mình quyết định cái gì hay không? “Không tin em lại không ly hôn với em, anh thật rất kỳ quái đó!”
“Em đã mang thai con anh, còn dám hỏi anh vì sao?” Anh vừa giận vừa hờn gầm nhẹ.
Cho đến bây giờ anh mới hiểu được, từ đầu đến cuối Vận Như không có người khác, vẫn luôn chỉ có một người đàn ông là anh, duy nhất anh.
Những người đàn ông lượn lờ bên người cô tất cả đều tham muốn mãnh liệt giữ lấy sắc đẹp của cô, bây giờ suy nghĩ lại thật đúng là ngu xuẩn, mình thiếu chút nữa lại vì những kẻ địch kia mà mất đi cô.
Nếu như trong lòng cô không có anh, sẽ không xa anh mười năm mà thủ trinh cho anh. . . . . . Mặc dù cô không nói ra, nhưng anh tin tưởng vậy.
“Thì ra là anh vì con mà tới.” Ánh mắt của cô ảm đạm, coi như thấy rõ ý đồ của anh.
Nếu như không có đứa nhỏ, anh sẽ không đến đây tìm cô, càng sẽ không chịu không đi làm thủ tục li hôn?
Sự chua xót không nói nên lời từ dưới đáy lòng tràn ra, mùi vị kia. . . . . . Thật đau khổ thật đau khổ. . . . . .
“Không phải!”
Nghiêm Hâm tức muốn ngất, vừa nóng vừa giận, giận cô không hiểu trái tim mình, như vậy so với giết anh còn đau đớn hơn. “Là vì em, em so với ngu ngốc còn đần hơn!”
“. . . . . . Anh làm gì mà mắng người khác?” Cô nháy mắt mấy cái, như cũ không hiểu ý anh.
“Bởi vì em đần đến không có thuốc chưa!”
Anh đứng lên, phiền não, ở trong phòng không coi là lớn đi tới đi lui. “Người một nhà có lời gì không thể nói? Chịu uất ức tại sao không nói? Ngay từ lúc mười năm trước em nên nói cho anh biết.”
Trương Vận Như chấn động, lảo đảo đi lui một bước, cũng may hộc tủ sau lưng ngăn thân thể cô lại mới không đặt mông ngã ngồi xuống đất.
“Anh. . . . . . Em không biết anh đang nói cái gì.”
Mặt cô trắng bệch, cô cúi đầu, chột dạ quay mặt.
Phần 4
“Cho đến bây giờ em còn gạt anh? Mẹ cũng đã chính miệng thừa nhận rồi!” Anh tiến lên cầm vai cô, có chút kích động nói.
Trương Vận Như kinh ngạc, mở to mắt, hai chân không khỏi mềm nhũn.
Cho dù cô nghĩ như thế nào, cũng không tin Lưu Thục Quyên kiêu ngạo sẽ tự thừa nhận trước mặt người nhà chuyện xấu mình làm.
Nghiêm Hâm nhìn vẻ mặt luống cuống của cô, rốt cuộc khó nhịn mà ôm cô vào ngực …
Trời! Anh nhớ người phụ nữ này biết nao nhiêu! Thiếu chút nữa anh sẽ phải mất đi cô!
“Bà nội vì chuyện này nổi giận rất lớn, mẹ cũng thừa nhận sai lầm rồi, bây giờ lôi kéo ba đến trung nam bộ, đến một chỗ sẽ cầm hình em giữ người hỏi, nói không tìm được em tuyệt không về.”
Anh nhẹ giọng tự thuật chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, cố gắng duy trì giọng nói bình thản để tránh hù cô cùng đứa bé.”Em nhẫn tâm nhìn hai lão già có nhà không thể về sao? Cùng anh về nhà, được không?” Anh dịu dàng khuyên nhủ.
Cô không lòng dạ sắt đá như vậy, đã cảm nhận được sự hối hận của mẹ chồng, cũng được biết trưởng bối chung quanh vì cô mà bôn ba khắp nơi, thành thật mà nói thật rất không nhẫn tâm, nhưng, mình dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao?
Hôn nhân là chuyện cả đời, mới đầu vì anh thay mình giải vây, cô coi trọng cam kết thành vợ của anh, bây giờ lại muốn vì sự vất vả của ba mẹ chồng mà quay về sao? Chẳng lẽ nhân duyên đời này của cô cũng chỉ có thể vì hoàn thành hi vọng người khác?
Không, cho dù đây là số mệnh cuộc đời đã định cho cô, cô cũng tuyệt không thỏa hiệp.
Cô hít hít mũi, đứng vững bước chân, chậm chạp lại kiên định đẩy anh ra.
“Vận Như?”
Cảm giác cô lại muốn từ trong tay chạy đi, anh không tự chủ được bắt cánh tay cô không thả.
“Nếu như anh cần đứa bé, sinh xong em sẽ đưa đến bên cạnh anh.” Cô cúi đầu, cặp mắt ửng hồng nhìn chằm chằm vào bàn tay to anh đang nắm chặt tay mình.
Trong mấy giây ngắn ngủn ở đây, cô đã nghĩ kĩ, đứa bé ở lớn lên ở gia đình họ Nghiêm sung túc, có được tình yêu thương cùng tài lực tuyệt đối so với ở bên người cô tốt hơn rất rất nhiều, mặc dù không muốn, nhưng vì đứa nhỏ, cô vẫn sẽ giao con cho anh.
Về phần cô, cứ như vậy đi, đời này cũng không muốn đụng vào tình yêu nữa. . . . . .
“Em ở đây nói chuyện hoang đường gì vậy?”
Anh không dám tin gầm nhẹ một tiếng, trong lòng nhói đau sắp chết. “Đứa nhỏ cần mẹ, sao em có thể ném nó cho anh chứ?”
“Vì đứa nhỏ miễn cưỡng cột hai người vào một chỗ là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời.”
Cô nén nước mắt, kéo tay anh đang cầm tay mình ra.
“Em. . . . . .”
Trong nháy mắt khi tay anh bị cô kéo ra, Nghiêm Hâm cảm giác trái tim mình đang dần dần sụp đổ.”Em thật sự không cần anh nữa sao?”
Là anh quá tự tin cũng quá khinh thường tầm quan trọng của Vận Như mới có thể tàn nhẫn tổn thương cô, xem nhẹ cô, hôm nay chuyện thành ra thế này còn có thể trách ai được?
Chỉ có thể trách mình quá ngu xuẩn, chậm chập đến nỗi mất đi cô mới biết cô đã xâm nhập tứ chi mình, mặc dù chỉ là chia lìa ngắn ngủi đều làm anh cảm thấy cõi lòng tan nát.
“Không đúng, là anh không quan tâm em.”
Cô lắc đầu, không có chú ý tới đáy mắt anh tràn đầy đau đớn. “Nếu không phải bà nội bức hôn, anh sẽ không lấy em, nếu anh thật lòng cần em, sẽ không động một chút là hoài nghi em.”
“Không, coi như bà nội không có bức hôn, anh vẫn sẽ lấy em.” Anh chán nản gầm nhẹ nói: “Anh chưa bao giờ nghĩ tới không cần em.”
“Em cái gì cũng không có, anh cần cái gì?” Cô cười khổ. “Mẹ chồng nói không sai, cái gì em cũng không thể cho anh, anh vẫn nên đi tìm đối tượng thích hợp với mình đi, em chúc phúc anh.”
“Đi chúc phúc hắn đi!”
Khó mà kiềm chế sợ hãi không thể ngăn cảm, anh nổi nóng kéo cô vào trong ngực, động tác mặc dù thô lỗ lại tránh không thương tổn đến bụng của cô. “Anh muốn em trả lại cho anh tình yêu chệch đường ray mười năm trước, muốn em trả lại anh hạnh phúc thật ra thuộc về anh, đó là em thiếu nợ anh! Anh muốn em một lần trả lại toàn bộ cho anh!”
Trương Vận Như ngây người ra, cô từ từ cảm giác anh run rẩy, giọng nói vỡ vụn của anh, người đàn ông kiên cường như sắt thép trong lòng cô, thế nhưng ôm cô phát run?
Đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ là cô nhìn lầm, chẳng lẽ anh cũng giống như bản thân, chưa từng dừng quan tâm đối phương?
“Nghiêm Hâm?”
Trái tim bị thương của anh run rẩy được trấn an, tim cô căng thẳng, vỗ nhẹ lưng anh.
“Không buông! Anh tuyệt đối sẽ không buông em ra nữa!”
Anh ôm thật chặt, giống như như vậy mới có thể chứng minh cô ở trong lòng mình, chưa bao giờ từng xa rời anh vậy. “Em đừng hòng vứt con cho anh, một mình vui vẻ tự do tự tại.”
Tính trẻ con oán trách khiến cô thiếu chút nữa bật cười, nhưng trong đầu có quá nhiều nghi ngờ cần làm rõ, cô rúc vào ngực anh, tay nhỏ không ngừng khẽ vuốt lưng anh.
“Mười năm trước là mẹ chồng muốn em rời khỏi anh, em cũng không có nợ anh cái gì.” Cô thủ thỉ, khóe miệng lại không tự chủ được nâng lên.
“Có, em nợ anh một cơ hội nói rõ ràng, năm đó em không nên không nói lời nào đã bỏ đi.”
Nghiêm Hâm dùng sức hấp thụ hương thơm trên người cô, nói gì cũng không buông cô ra chút nào. “Tự em chặt đứt tình yêu của chúng ta, đó là em thiếu nợ anh.”
“Em không thể để anh vì em mà mâu thuẫn với mẹ.”
Đúng, là cô ích kỷ, nhưng cô chỉ là không muốn làm khó anh thôi.
“Dù vấn đề gì đều có phương pháp giải quyết, em không nên chuyên quyền độc đoán vậy.”
Cảm thấy thái độ cô mềm hoá, anh nhìn hốc mắt đầy nước của Vận Như, đau lòng vì cô lau đi nước mắt. “Ba nói em phúc hậu, nhưng đối với anh mà nói cũng rất tàn nhẫn.”
Cô trừng mắt nhìn, không ngờ ba chồng sẽ nói giúp cô.
“Được, chuyện kia coi như em không đúng.”
Hít một hơi, cô không hề trốn tránh mà nhìn thẳng mắt anh. “Nhưng anh rất rõ ràng, vấn đề lớn nhất của hôn nhân chúng ta là anh không tin tưởng em, em cho là em cũng không nợ anh cái gì.”
“Đó là vì anh ghen.” Anh không hề nữa che giấu tình cảm chôn sâu của mình, coi như nói ra sẽ bị cô cười cả đời, anh cũng đồng ý. “Nhớ em lấy ra lý do qua loa tắc trách của anh không? Em nói em yêu một người đàn ông khác mới có thể chọn rời bỏ anh, cho nên Ngụy Chí Hạo vừa xuất hiện, anh không cách nào không xem anh ta là tình địch, anh sợ chuyện xưa tái diễn, anh thật sự sợ!”
“. . . . . . Nhưng là, rõ ràng là bà nội buộc anh kết hôn anh mới lấy em đó!” Cô bẹt mím môi, trong lòng bất bình nói.
“Mười năm trước nếu chúng ta không tách ra, nói không chừng không cần chờ bà nội ép anh, chúng ta đã sớm kết hôn.” Trì không nhịn được cười khẽ một tiếng.
“Nói nhảm, em mới không tin anh có biện pháp giải quyết thành kiến của mẹ chồng đối với em.” Cô bĩu môi kháng nghị.
“Mẹ chồng à. . . . . . Mặc dù mẹ có thành kiến với em, nhưng em vẫn tôn kính bà như mẹ ruột, anh tin mẹ sẽ hiểu.” Anh yêu lòng dạ lương thiện và khoan dung của cô, làm sao có thể chịu buông tay?
“Á. . . . . . Mẹ chồng trước.” Cô không tự chủ đỏ mặt, dám thêm chữ “Trước” vào.
“Này này này, là anh nói đó nha, nhưng em không có đồng ý.” Trái tim như thêm chút ngọt ngào, nhưng cô vẫn không chịu tha thứ anh.
Anh toàn thân cứng đờ, thoáng chốc lại đề phòng.
“Anh không ký tên cũng không giải quyết, xem em làm gì anh.”
Không sao, anh còn có chiêu ăn vạ này, dù sao giấy kết hôn trên tay anh, quyền quyết định cũng ở trên tay anh, xem cô làm thế nào đây.
“. . . . . . Anh thật vô lại?” Cô tức giận, hung ác trừng mắt nhìn anh.
“Đúng, anh chính là vô lại, chính là muốn em vĩnh viễn làm bà xã của anh, như thế nào?” Anh hào phóng thừa nhận, không chút dài dòng nào.
Cô tức giận thở gấp, ngực bởi vì hơi thở chuyển đổi phập phồng.
“Ai, phụ nữ có thai tâm trạng không nên xúc động, nếu không đứa bé cũng sẽ bị ảnh hưởng.” Nghiêm Hâm thấy thế, vội vàng lôi cô ngồi xuống bên giường, bất kỳ bên nào khó chịu anh đều không bỏ được.
“Em không muốn chỉ vì hoàn thành hôn nhân.” Cô vừa mới ngồi vững vàng đã nói.
“Hả? Có ý gì?” Khá sâu xa, anh nghe không hiểu.
Phần 5
“Em rất xin lỗi để bố mẹ chồng bôn ba, nhưng nếu vì lý do này muốn em tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này, thứ cho em không có cách phối hợp.”
Được, coi như tất cả đều là cô thiếu anh, cô cũng không có cách tiếp tục lừa dối trái tim mình nữa, đã quá giới hạn thấp nhất của bản thân để phối hợp rồi.
Cho dù cô vẫn còn yêu anh, vẫn là không làm được.
Nghiêm Hâm kinh ngạc mở rộng miệng, thật lâu không nói ra lời.
“Anh nói nhiều như vậy, em còn không hiểu ý anh?” Qua một lúc lâu, rốt cuộc anh tìm về năng lực nói chuyện, vừa bực mình vừa buồn cười cúi đầu nhìn cô.
“Hiểu, anh nói bà nội nổi giận, ba mẹ chồng tìm em khắp nơi, còn chưa ly hôn xong, không sai chứ.” Cô đếm đầu ngón tay đáp lại.
“. . . . . . Lỗ tai của em chạy đi đâu rồi?” Nghiêm Hâm không nói được gì, cô thế nhưng hoàn toàn nghe không ra tình yêu nồng nhiệt của anh?!
“Ở đây nè!” Cô vô tội vén tóc ra sau tai, lộ ra vành tai đáng yêu.
“Anh thật sự sẽ bị em làm tức chết mất!” Nhìn chằm chằm lỗ tai cô, đột nhiên anh thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài.
“Đừng nha, đây là nhà mẹ Trần, muốn tức anh về nhà mà tức, đừng ở đây gây chuyện.” Cô thật vô tội nháy mắt mấy cái cảnh cáo nói.
Nghiêm Hâm hít sâu một hơi, cố gắng đè nén xuống xúc động muốn bóp chết cô, trầm giọng nói: “Anh chỉ nói một lần, em cẩn thận nghe kỹ cho anh.”
“Hả?” Bên cô qua mặt, nhận thức thẳng mà nghiêm túc nhìn anh.
“Anh cưới em, không phải bởi vì đến tuổi, cũng không phải vì bà nội ép mới cười em, từ đầu đến cuối, anh cưới em chỉ có một lý do …” Anh càng nói, sắc mặt càng ngày càng hồng, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.”Anh vẫn chưa từng quên em, anh yêu em.”
Đó là chân lý anh tốn 3, 4 tháng mới lĩnh ngộ được, đày đọa đau đớn như vậy một đời trải nghiệm một lần là quá nhiều rồi, đừng ác độc chỉnh anh như vậy nữa.
“. . . . . Anh có thể lớn tiếng một chút không? Em không nghe rõ.” Cô dừng hai giây, cuối cùng cho anh một “lời bình”.
“Em không nghe rõ?!”
Nghiêm Hâm kinh ngạc mở to hai mắt, anh thật vất vả mới tỏ tình, thế nhưng cô không nghe rõ?! Anh không nhịn được cất cao âm lượng la ầm lên.
“Ừ, âm lượng này không khác mấy, mới vừa rồi anh nói quá nhỏ, em thật sự không nghe rõ.” Cô thật vô tội giải thích.
“Anh thật vất vả mới lấy dũng khí nói ra khỏi miệng, em dám nói không nghe rõ ràng?!” Anh sắp phát điên rồi, dùng sức ôm lấy mặt cô, không dám tin gầm nhẹ.
Anh không có nói láo, mặc dù lòng đầy nhiệt tình, nhưng lời ngon tiếng ngọt luôn không phải là sở trường của anh, nói buồn nôn nghe ghê tởm, nhưng vì để cô an tâm, anh lấy hết dũng khí cả đời mới dũng cảm tỏ tình, không ngờ cô dĩ nhiên nghe xong bỏ ngoài tai?
Cô thật đáng chết!
“Thỉnh thoảng ừ @#. . . . . .” Bởi vì gương mặt bị dùng sức ép, cô nói nghe không rõ.
“Cái quỷ gì?” Anh nghe không hiểu mới là chuyện lạ!
Cô trợn mắt, dùng sức vuốt ve bàn tay của anh, ảo não thuật lại một lần.”Em thật sự không nghe thấy! Anh ép mặt em muốn em nói thế nào? Còn cái gì quỷ chứ!”
“Em lớn tiếng như vậy làm gì?”
Hứ! Anh mới là người chịu uất ức, cô lại còn không có lương tâm mà nạt nộ anh?
“Là tự anh nói không rõ ràng, còn lớn tiếng trách em sao?” Nợ trước chưa giải, thù mới lại kết.
“Anh nói rất rõ ràng, hơn nữa em không thể dịu dàng với anh chút sao?”
Đáng chết! Xem ra thời gian trước, cuộc sống hôn nhân gây cho cô quá nhiều áp lực, bây giờ khôi phục lại bản tính, bắt đầu lớn tiếng với anh sao? Anh thật đáng thương đó!
“Khi em dịu dàng chính là như vậy!” Tức chết đi được, rốt cuộc anh có muốn nói rõ ràng không?
“Anh nói anh yêu em!”
Nghiêm Hâm kích động, bằng bất cứ giá nào, không dùng đến não bật thốt lên.
Ba cái chữ kia giống như câu thần chú, trấn áp toàn bộ bất mãn của Trương Vận Như, thành công khiến cô im lặng.
“Không ai có thể bắt anh làm chuyện anh không muốn, nếu anh không yêu em, cho dù bà nội lấy lại quyền thừa kế, anh cũng sẽ không cưới em.”
Nhìn cô như mất hồn, đột nhiên anh cảm thấy có chút buồn cười, không ngờ những lời này có uy lực lớn như vậy, xem ra sau này phải nói nhiều . . . . . .
“Bà xã, anh yêu em.”
Viền mắt Trương Vận Như chứa đầy nước mắt cảm động, đợi mười năm, rốt cuộc cô cũng đợi được anh nói yêu, cuộc đời này không còn tiếc nuối rồi ……
“Ông xã, em cũng yêu anh.”
HẾT TRUYỆN