Hôn Nhân Đã Qua

Chương 47


Đọc truyện Hôn Nhân Đã Qua – Chương 47

Gặp lại Tưởng Tiến là chuyện có nằm mơ Thời Tiêu cũng
không ngờ đến.

Sau khi Tưởng Tiến về nước, hai người tự nhiên xa cách
dần. Lúc anh còn ở nước ngoài, hai người thường chát chít qua lại trên QQ. Thời
Tiêu có chuyện gì vui hay buồn đều sẵn lòng kể cho Tưởng Tiến nghe. Tưởng Tiến
hoặc im lặng lắng nghe, hoặc cho Thời Tiêu một vài lời khuyên. Mặc dù xa cách
ngàn trùng nhưng cảm giác chẳng hề xa cách.

Một người anh, tri kỷ.. trong tim của Thời Tiêu, Tưởng
Tiến luôn chiếm giữ hai vị trí này. Tưởng Tiến có thể thông qua những gì Thời
Tiêu nói để nắm bắt được những suy nghĩ của cô, điều này khiến cho Thời Tiêu
từng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Lúc ấy Thời Tiêu đã nói đùa rằng, Tưởng Tiến nên mở
dịch vụ xem bói, lúc ấy Tưởng Tiến chỉ cười bảo:

– Xét về một góc độ nào đó, tâm lý học và huyền học âm
dương của Trung Quốc cổ đại có tính liên quan nhất định, thực ra một số suy
nghĩ của con người rất dễ bị tìm ra dấu vết thông qua những lời nói và hành
động của con người

Nhất là Thời Tiêu, một cô nhóc thẳng thắn và ngốc
nghếch.

Nói xong những điều này, Tưởng Tiến không khỏi thở
dài, quả nhiên những người đang yêu trí tuệ thường bị giảm sút, với sự tinh
ranh của Hứa Minh Chương, lúc ấy sao chẳng nhìn ra những lời Thời Tiêu nói là
nói dối, để rồi bỏ chạy ra nước ngoài cô đơn một mình chứ? Đáng tiếc, nhưng đó
cũng là số phận. Tưởng Tiến nghĩ, về Thời Tiêu, cô chính là số kiếp của bọn họ:
Hứa Minh Chương, Diệp Trì, còn cả anh, Tưởng Tiến.

Ngày hôm ấy, một sinh viên năm thứ hai, công khai bày
tỏ trên giảng đường, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh. Mà nhìn
khuôn mặt của cô bé đó, cả mặt đầy dũng cảm, bất chấp tất cả hướng về ánh mặt
trời, Tưởng Tiến đột nhiên nhớ đến Thời Tiêu năm xưa, cũng lấy hết dũng khí đến
tìm anh, nhờ anh phối hợp diễn một vở kịch với cô, chỉ là để cắt đứt hẳn chuyện
tình yêu của mình.

Nhưng khoảnh khắc anh hôn cô, trái tim anh đã đập rộn
ràng như thế nào chỉ có mình anh biết. Một Tưởng Tiến lý trí, một người sống
cuộc sống như một “cha xứ” bao nhiêu năm nay, xét trên một phương
diện nào đó, thực chất còn không bằng Hứa Minh Chương. Hứa Minh Chương ít ra
còn được có Thời Tiêu một khoảng thời gian đẹp đẽ. Còn anh, chẳng qua chỉ là
một khoảnh khắc.


Không phải vì anh không có niềm tin vào bản thân, mà
là lúc ấy anh cảm thấy, Thời Tiêu không thể nào yêu một người đàn ông thứ hai
ngoài Hứa Minh Chương. Anh dám quả quyết điều đó, chính vì vậy anh đã bỏ qua sự
mở đầu, bỏ lỡ cả sự kết thúc.

Trước đây có một Hứa Minh Chương, sau này có một Diệp
Trì, Tưởng Tiến chắc chắc chẳng có chỗ đứng, chỉ có thể tiếp tục giữ vị trí là
một người bạn tốt, tâm sự này của mình phải chôn giấu cho thật chặt, Thời Tiêu
không bao giờ biết được. Nhưng Diệp Trì, chỉ cần liếc qua là thấy ngay, gã đàn
ông tên Diệp Trì ấy đang yêu thật, anh ta cũng bị rơi vào hố sâu, rơi vào cái
mê cung mà Thời Tiêu đã tạo ra trong vô thức.

Có đôi khi Tưởng Tiến băn khoăn tự hỏi, Thời Tiêu cũng
chẳng phải là sắc nước hương trời, nhưng tại sao lại trở thành “mối
họa” như thế? Hơn nữa, nếu có sự xuất hiện của một người đàn ông như Diệp
Trì, người khác đừng mong có chút cơ hội nào, cho dù là Hứa Minh Chương hay là

Tưởng Tiến cả đời sống rất lý trí, lý trí mang lại tất
cả cho anh, anh không hề ân hận, bởi vì anh vẫn còn một người bạn như Thời
Tiêu, có thể là một người bạn tri âm, một người anh trai của Thời Tiêu, như vậy
đã may mắn lắm hơn Hứa Minh Chương nhiều, có thể nhìn cô ở khoảng cách không xa
cũng chẳng gần, Tưởng Tiến nghĩ như vậy là ông trời đã chiếu cố cho anh lắm
rồi.

Nhưng ngay lúc gặp Thời Tiêu một thân một mình trên
tàu, một người luôn không bao giờ thể hiện cảm xúc trên mặt như Tưởng Tiến bỗng
kinh ngạc tột cùng, vẻ mặt ấy của anh gần như khiến cho Thời Tiêu phải phì
cười.

Thời Tiêu không ngốc, giờ có con rồi lại phải lặn lội
đường xá xa xôi, đương nhiên cô phải chọn cách di chuyển thật an toán, bởi vì
cô lo lắng cho cái sinh mạng bé nhỏ trong bụng mình hơn bất cứ ai.

Mặc dù nói là bỏ trốn nhưng cô cũng nghĩ kỹ lắm rồi,
cô biết với khả năng của Diệp Trì, chỉ cần anh muốn tìm cô, cho dù cô trốn đến
chân trời góc biển cũng vô ích, cô chỉ cần một khoảng thời gian cho cả hai bình
tĩnh lại thôi.

Nếu như Diệp Trì đồng ý ký đơn ly hôn thì thôi, nếu
như không đồng ý cũng coi như cho hai người một khoảng thời gian để nghĩ cho kỹ
càng, thông suốt. Hơn nữa Thời Tiêu cũng thầm nghĩ, Phong Cẩm Phong lúc nào cũng
“hau háu như hổ đói” chờ đợi thay thế vị trí của cô, chắc chắn sẽ tận
dụng thời gian này để quyến rũ Diệp Trì. Có thể lúc cô trở về, vị trí Diệp phu

nhân đã là của Phong Cẩm Phong rồi.

Vì vậy cô không cần thiết phải giấu giếm hành tung của
mình, hơn nữa trên người cũng đem đủ tiền mặt. Nói đến tiền, cảm giác giàu lên
chỉ trong một đêm thật không tồi. Cô từ trước đến giờ đều không quan tâm đến
chuyện tiền bạc, mọi đồ đạc trong nhà đều do Diệp Trì mua sắm. Sau khi biết cô
và Diệp Trì lấy nhau, mẹ cô liền trả lại cuốn sổ lương cho cô. Lúc ấy cô mới
biết, bao nhiêu năm qua mẹ đều tích cóp tiền, không hề động đến một xu nào. Mặc
dù không nhiều nhưng bao nhiêu năm nay cũng được mấy vạn. Đáng tiếc là qua tay
cô chưa được bao lâu đã bị Diệp Trì cướp mất, thay vào đó là một thẻ tín dụng,
nói tiêu tiền chỉ cần quẹt thẻ, nếu cần tiền mặt có thể đi rút. Thực ra Thời
Tiêu cũng chưa dùng nhiều, ngoài việc mua quà tết cho bố mẹ chồng là không thể
qua loa được, cô chỉ dùng tấm thẻ tín dụng ấy có một lần. Còn những lúc khác,
chuyện ăn mặc của Thời Tiêu đều do Diệp Trì lo liệu.

Lúc ấy Quyên Tử thường dí trán cô và nói:

– Thật không biết sao mà cậu tốt số thế, từ nhỏ đã
được bà mẹ trẻ là tôi chăm chút, lớn một cái là có ngay một gã đàn ông cướp về
nâng niu, hầu hạ như hầu hạ bà cô tổ vậy!

Thời Tiêu lúc ấy đương nhiên không nghĩ như vậy. Nhưng
giờ nghĩ lại mới thấy bản thân chẳng khác gì một con gà công nghiệp. Sau khi
quyết tâm bỏ trốn, cô mới phát hiện cuốn sổ lương của mình vẫn ở trong ngăn kéo
của Diệp Trì. Cô len lén lấy ra rồi mang đi lĩnh tiền. Thật đáng kinh ngạc, hơn
sáu vạn, công thêm với số tiền cô đi làm mấy tháng nay ở ủy ban thanh phố bằng
tiền cô đi làm ở cơ quan cũ cả mấy năm.

Thời Tiêu cũng thấy yên tâm đôi chút, với số tiền này,
cô có thể yên tâm tìm nơi non xanh biếc sống một thời gian. Do vậy lúc mua vé
tàu, cô mua vé nằm. Vì vậy bảo Thời Tiêu là vô lo vô nghĩ có đôi khi là oan cho
cô.

Tưởng Tiến đi vào toa nằm cùng với Thời Tiêu. Thời
Tiêu nói:

– Anh ngồi đi, đối diện không có người đâu!

Lúc nói câu này, khuôn mặt hí hửng của Thời Tiêu trông
rất đáng yêu. Tưởng Tiến bật cười, nhìn cô dò xét một lượt, vẫn là bộ quần áo
thể thao, mặc dù bụng chưa lộ rõ nhưng nếu nhìn kỹ cũng thấy có tướng bà bầu

lắm rồi, sắc mặt cũng không tồi, có vẻ gì đó thoải mái như con chim được sổ
lồng, vẻ mặt hân hoan và thanh thản khiến cho Tưởng Tiến phải nhíu mày:

– Em đang đi đâu thế? Chồng em đâu?

– Chồng á?

Thời Tiêu bĩu môi nói: “Ly hôn rồi!”

Tưởng Tiến tưởng mình nghe nhầm:

– Ly hôn rồi? Diệp Trì đồng ý à?

Mặt Thời Tiêu chợt sầm xuống:

– Tiền bối, tình cờ gặp lại tri kỷ, chúng ta đừng nhắc
chuyện này nữa, chán chết! Thế còn anh, anh đang đi đâu? Nhìn bộ dạng này xem
ra anh có ý định đi nghỉ dài hạn thì phải!

Tưởng Tiến nghiêm nghị nhìn cô hồi lâu rồi gật đầu:

– Ừ, anh được nghỉ nửa tháng, anh muốn đến thăm một
nơi!

Mắt Thời Tiêu như sáng lên:

– Tiền bối, anh xem, anh đi một mình, em cũng một
mình, chi bằng chúng ta làm bạn đồng hành đi!

Giọng nói tinh nghịch của Thời Tiêu khiến cho Tưởng
Tiến không nhịn được cười. Theo như anh được biết, cô nàng này lớn thế này rồi
mà chưa bao giờ được đi xa, chắc là đi xa nhất chính là hồi học đại học, cái
lần cô một mực kéo anh đi ngắm sao đó. Cuối cùng thì chẳng ngắm được, lại còn
khóc ầm ĩ. Ban nãy vừa nhìn thấy cô, Tưởng Tiến đã nhận ra trong lòng cô đang
rất thấp thỏm, bất an.

Thực ra anh đã xem thường Thời Tiêu, nơi xa nhất mà
Thời Tiêu từng đi là Tam Á, chỉ có điều lúc ấy bên cạnh cô có người đàn ông vạn
năng là Diệp Trì. Tưởng Tiến khẽ nhìn lướt qua bụng cô, vẻ do dự:

– Nơi anh đi rất xa xôi, nhưng không khí rất trong
lành, nhưng sức khỏe của em…

Thời Tiêu vội nói:

– Không sao đâu, em rất khỏe, thật đấy!

Tưởng Tiến thật sự không thể từ chối, nhất là khi có
một chuyến đi riêng với cô như thế này, chắc chắn sẽ chẳng có lần thứ hai, vì
vậy nếu cơ hội đã đến thì phải nắm bắt xem sao!


Thế là Thời Tiêu lên theo Tưởng Tiến đi. Thay vì đến
bến Thành Đô thì cô xuống xe ở giữa đường, chuyển sang đi ô tô, rồi lại đi xe
bò mất nửa ngày đến Bàn Sơn, cuối cùng đi bộ qua một ngọn núi nhỏ mới đến nơi.

Nói thật lòng, không có Tưởng Tiến thì có đánh chết
Thời Tiêu cũng chẳng dám đến nơi này. Nửa quãng đường về sau đều là nhờ Tưởng
Tiến dìu cô đi.

Đứng từ xa nhìn làn khói tỏa mơ màng từ những ngôi
làng thấp thoáng bên những ngọn núi, Thời Tiêu liền thở phào nhẹ nhõm. Tưởng
Tiến liền cởi áo khoác ngoài của mình ra, kê xuống một tảng đá, dìu Thời Tiêu
ngồi xuống nghỉ ngơi rồi than thở: “Giờ thì anh tin rồi, em đúng là rất
khỏe, mang bầu bốn tháng mà vẫn trèo đèo lội suối với anh!”

Thời Tiêu bật cười khanh khách, tinh nghịch chớp mắt:

– Nơi này phong cảnh hữu tình, không khí cũng trong
lành, nhưng đường khó đi quá, em đột nhiên nghi ngờ anh lên đây không biết có
phải để trải nghiệm cái gọi là “Đường Thục khó, khó hơn lên trời
xanh” [1] không nữa?

– Trường tiểu học trong cái thôn nhỏ kia là anh quyên
góp tiền xây dựng lên. Đừng ngạc nhiên, em là người không biết rằng trên đời
này có rất nhiều người đói khổ, ở những nơi thế này, xây dựng một trường tiểu
học chưa mất đến một vạn tệ, điều khiến người ta đáng khâm phục là những giáo
viên chấp nhận ở lại những nơi này dạy học. So với họ, anh chẳng qua chỉ bỏ ra
vài đồng bạc mà thôi!

Thời Tiêu nhìn Tưởng Tiến, kinh ngạc như nhìn thấy
khủng long. Trong con mắt của cô, Tưởng Tiến luôn là một người đàn ông rất nho
nhã, lịch thiệp, có vẻ gì đó rất công tử, cũng có sự nhạy bén và bản lĩnh hơn
người. Một người đàn ông như vậy đột nhiên trở thành một Lôi Phong [2] bằng da
bằng thịt trước mặt, Thời Tiêu bỗng thấy khó mà tin được.

Tưởng Tiến xoa đầu cô nói:

– Anh cũng là một đứa trẻ từ vùng sâu vùng xa đến
thành phố. Nỗi khổ không được đi học anh từng trải nghiệm rồi, vì vậy anh
nguyện dùng hết sức lực của mình để giúp đỡ những đứa trẻ ấy. Em đừng nghĩ anh
vĩ đại như vậy, đó chẳng qua là một sở thích mà thôi. Đi thôi, đã đến rồi thì
hãy ở lại đây một thời gian, đến nhà trưởng thôn ăn cơm đi, cũng không tồi đâu,
ít ra cũng là thực phẩm sạch, không bị ô nhiễm!

Vì vậy khi Diệp Trì như phát điên chạy đến đây tìm
được Thời Tiêu, vợ anh đang ngồi dưới gốc cây trong cây nhà trưởng thôn, xơi
tái ngon lành món gà nấu nấm hương.

[1] Một câu thơ trong bài “Thục đạo nan” của
Lý Bạch

[2] Một tấm gương chuyên làm việc tốt ở Trung Quốc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.