Hôn Nhân Đã Qua

Chương 14


Đọc truyện Hôn Nhân Đã Qua – Chương 14

Có lẽ bởi vì tối hôm trước ăn mặc quyến rũ quá nên hôm
sau Thời Tiêu ốm thật, đầu đau như búa bổ, đau họng, nghẹn mũi, sổ mũi, chảy
nước mắt,… dấu hiệu của bệnh cảm cúm, không thể không gọi điện xin nghỉ làm,
trong lòng cô lại thầm thở phào.

Nói thực lòng, giờ bảo cô tiếp tục đối diện với Hứa
Minh Chương, cô tự thấy mình không đủ dũng khí, hơn nữa, Thời Tiêu cười khổ,
biết đâu sau tối qua, anh ấy càng thêm hận cô. Xét cho cùng thì từ đầu đến cuối
đều không phải lỗi của anh ấy, cũng không phải lỗi của cô, có lẽ tất cả là do
số phận của hai người đều đã được an bài từ trước rồi.

Thời Tiêu không tin vào số mệnh, nhưng đến ngày hôm
nay, cô thật sự có hơi tin. Cô xụt xịt mũi, lấy giấy ăn xì mũi rất to, đúng lúc
Diệp Trì bước vào, nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của cô liền bật cười. Điểm này
của vợ anh là đáng yêu nhất, chẳng hề biết làm bộ làm tịch gì cả.

Cứ lấy ngay chuyện xì mũi ra mà nói, anh sống ba mươi
tư năm nay, chưa có cô gái nào làm vậy trước mặt anh, bao gồm cả Cẩm Phong lúc
còn nhỏ. Nhưng Diệp Trì cảm thấy vợ anh làm vậy thật đáng yêu. Mũi đỏ lên, mắt
cũng đỏ, trông thật tội nghiệp, giống hệt như một con thỏ non ngơ ngác.

Anh nhoẻn miệng cười, lại gần cô, áp sát trán mình vào
trán cô để đo nhiệt độ, cô hơi sốt. Anh cúi đầu hôn lên mũi cô: “Ăn cơm
xong anh sẽ đưa em đi khám!”

Thời Tiêu lại rút một tờ giấy ăn ra, xì mũi rồi nói
giọng nghèn nghẹt: “Em không đi đâu, em uống thuốc rồi, nghỉ ngơi vài ngày
là khỏi thôi

Diệp Trì nâng mặt Thời Tiêu lên, trong ánh mắt đen láy
thoáng qua một chút dịu dàng: “Sợ tiêm chứ gì?”

Thời Tiêu mặt đỏ bừng, ngoảnh mặt đi không thèm nhìn
anh. Diệp Trì khẽ cười, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô giống như đang
dỗ dàng trẻ con: “Anh đưa em đi gặp chú Phan, chú ấy có kinh nghiệm, đảm
bảo không đau chút nào, có được không?”

Trái tim Thời Tiêu chợt ấm áp, nước mắt trào ra. Cô
còn nhớ trước đây từng đọc một bài viết, trong đó có nói, con gái lúc ốm yếu là
yếu đuối nhất, nếu như lúc nào đàn ông đối xử tốt với họ, anh ta đã thành công
được quá nửa.

Vùi đầu vào trong lồng ngực thoang thoảng hương thơm

nhẹ nhàng của Diệp Trì, đột nhiên Thời Tiêu chẳng muốn động đậy, mặc cho cơn
mưa ngoài kia có điên cuồng như thế nào, chỉ cần núp trong vòng tay của người
đàn ông này, tất cả mọi thứ đều sẽ yên ổn.

Trái tim Diệp Trì như muốn tan ra, mặc dù kể từ lúc
kết hôn, Thời Tiêu chưa từng từ chối những cử chỉ thân mật của anh, nhưng cho
dù hai cơ thể có quấn lấy nhau chặt đến đâu, Diệp Trì cũng có thể cảm nhận được
khoảng cách giữa hai người. Thứ cảm giác này chỉ có thể cảm nhận chứ không thể
nói thành lời. Nhưng giờ mặc dù cô chỉ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, hai cánh
tay bé nhỏ luồn qua nách anh, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, nhưng Diệp Trì có thể
cảm nhận được rất rõ ràng sự yếu đuối và dựa dẫm trào ra từ trong tim cô. Diệp
Trì chợt nảy ra ý nghĩ hết sức hoang đường đó là, nên cứ như thế này mãi mãi,
cho đến khi chết đi thì tuyệt biết mấy.

Nói thực lòng, đến giờ Diệp Trì không thể hiểu nổi với
tính cách cứng nhắc và nhát gan như Thời Tiêu, sao đột nhiên lại có dũng khí
kết hôn chớp nhoáng như vậy. Anh biết rõ lúc ấy cô hoàn toàn không biết anh,
mặc dù những tin đồn về anh ngập tràn các mặt báo, cuộc sống riêng tư có thể
nói là ăn chơi sa dọa. Cô nhóc này lại chẳng buồn để tâm đến những bài báo, tạp
chí mang tính thị trường ấy. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh kinh ngạc
khi biết cô tốt nghiệp trường quản lý thương mại. Ngôi trường ấy rất nổi tiếng,
những sinh viên tốt nghiệp ở đây đều là những người tài của xã hội, thể mà
không hiểu Thời Tiêu đã “chui” vào trường ấy kiểu gì?

Nghĩ đến đây, Diệp Trì không nén nổi tò mò, liền hỏi
Thời Tiêu. Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh, vẻ bất mãn: “Cái gì? Em
dựa vào thực lực của mình vào đó đấy! Hồi ấy thành tích của em còn được trường
cấp ba viết lên băng rôn, treo trước cổng trường cho các đàn em học hỏi nữa
nhé. Hồi học cấp ba, em là học sinh xuất sắc nhất của trường đấy!”

Nói rồi cô lại xụt xịt mũi.

Diệp Trì không nhịn được cười, chìa cho cô một tờ giấy
ăn: “Thôi được rồi, vợ anh là học sinh xuất sắc, một cán bộ kế hoạch hóa
gia đình tài đức vẹn toàn, tư tưởng tiến bộ…”

Thời Tiêu vung tay đấm vào người Diệp Trì, tức tối
nói: “Rõ ràng anh không tin, còn cười nhạo em. Được rồi, tí nữa em sẽ lấy
bằng khen hồi học cấp ba ra cho anh xem, để xem anh còn dám không tin
không!”

Diệp Trì ôm cô đứng dậy, đi ra ngoài: “Anh tin,
anh tin là được chứ gì! Xuống ăn sáng thôi, anh nấu cháo rồi. Ăn xong anh đưa

en đi bệnh viện, em sốt thật rồi!”

– Anh đặt em xuống, em tự đi được, cứ ôm em suốt thế
làm gì, em có phải trẻ con đâu!

Diệp Trì nhướng mày: “Cưng à, anh thích ôm đấy,
ai cấm được nào?”

Thời Tiêu trừng mắt: “Đúng là mặt dày!”

– Anh mặt dày đấy, mặt dày trước vợ anh mà, đâu ai
biết đâu?

Nói rồi Diệp Trì ghé vào tai Thời Tiêu thì thầm một
câu càng “mặt dày” hơn. Mặt Thời Tiêu đỏ bừng lên, tức tối đấm anh
mấy cái, miệng la lên: “Đồ mặt dày, mặt dày!”

Vốn từ vựng của cô nghèo nàn quá, khiến cho Diệp Trì
không nhịn được cười.

Thời Tiêu ăn không nhiều, vì họng đau, cứ nuốt nước
bọt cũng thấy đau chứ đừng nói là ăn cháo, phải ăn đúng là cực hình. Ăn được
mấy miếng, sống chết gì cô cũng không chịu ăn nữa. Diệp Trì đành phải đi hâm
nóng sữa cho cô, bảo cô uống rồi vội vàng đưa cô đến bệnh viện Nhân Dân.

Chú Phan từng gặp qua Thời Tiêu một lần, lần trước cô
và Diệp Trì đến chỗ chứ Phan ăn cơm, nhưng hôm ấy chú lại đi kiểm tra sức khỏe
c Diệp tướng quân. Chú Phan có thể coi là người thân trong nhà, đối với việc
Diệp Trì đột ngột lấy vợ, ông vẫn cảm thấy khó mà tin được.

Ông còn nhớ mấy tháng trước, ở hội quán, vẫn còn thấy
Diệp Trì ôm hôn một cô gái vô cùng xinh đẹp nào đó, thế mà sao mới chớp mắt đã
lấy vợ rồi, hơn nữa lại còn là một cô gái vô cùng ngây thơ thuần khiết nữa chứ?

Chú Phan rất có ấn tượng với Thời Tiêu, nói thực lòng,
mới đầu ông cũng thấy lo cho cô bé. Với bản tính phong lưu của Diệp Trì, thật
khó mà nói trước được điều gì.

Thế nhưng hôm này thấy bộ dạng lo lắng của Diệp Trì,
cái vẻ ung dung thường ngày bỗng chốc biến mất, tay ôm chặt vợ bước vào phòng,
luôn miệng bảo ông xem giúp bệnh tình ra làm sao. Nói thật lòng, chú Phan mới

đầu cũng bị Diệp Trì làm cho phát hoảng, tưởng rằng Thời Tiêu bị mắc bệnh gì
ghê gớm lắm. Kiểm tra rồi mời biết chẳng qua chỉ là bị cảm cúm với viêm amidan
mà thôi. Thấy thế chú Phan liền không nhịn được cười. Kê đơn xong, chú Phan
thấy Diệp Trì dịu dàng dặn vợ ở lại đây chờ anh ta rồi mới ra ngoài đi mua
thuốc.

Diệp Trì ra ngoài rồi, chú Phan mới mỉm cười nói:
“Thằng nhóc này thay đổi nhiều thật! Đều nhờ công lao của cháu đấy!”

Thời Tiêu ngây người, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hiền
từ của chú Phan, mặt mày ngơ ngạc không hiểu ra làm sao. Chú Phan vỗ vỗ vai
Thời Tiêu, không nói gì thêm.

Lấy thuốc xong, hai người ra khỏi phòng khám. Lúc đi
ngang qua phòng cấp cứu, trước mặt có một người đàn ông hối hả chạy vào. Thời
Tiêu cúi đầu nên không để ý. Lúc đi ngang qua, người ấy hơi khựng lại rồi cất
tiếng gọi: “Thời Tiêu…”

Diệp Trì ôm Thời Tiêu quay lại nhìn, đối phương đã lại
gần, đưa mặt nhìn Diệp Trì rồi quay sang nhìn Thời Tiêu, vẻ mặt có chút kinh
ngạc và châm chọc: “Quả nhiên là cô, tôi còn tưởng là mình nhận nhầm người
cơ. Xem ra cô sống cũng tốt đấy chứ nhỉ!”

Thời Tiêu hơi khựng lại, là Lục Nghiêm, anh em kết
nghĩa với Hứa Minh Chương, hồi đó không ít lần làm kỳ đà cản mũi hai người. Sau
khi chuyện đó xảy ra, Hứa Minh Chương thì chẳng làm gì, trong khi Lục Nghiêm
lại “tặng” cho cô một bạt tai. Thời Tiêu không để bụng chuyện cái tát
ấy, dù gì anh ta với Hứa Minh Chương cũng có giao tình thân thiết. Về sau Hứa
Minh Chương ngoài, cô cũng không gặp lại Lục Nghiêm nữa. Thế mà hôm nay tình cô
lại gặp anh ta ở đây, đúng là quá bất ngờ.

Diệp Trì hơi nhíu mày, ánh mắt sắc nhọn dò xét gã đàn
ông trước mắt. Mặc dù mặc đồng phục màu đen của viện kiểm sát nhưng toàn thân
lại toát lên vẻ bất cần, khinh khỉnh. Vẻ khinh khỉnh này Diệp Trì chẳng còn lạ
lẫm gì. Những người trong giới của anh đều có cái vẻ này, vì vậy anh có thể
nhận ra ngay hai người họ từng quen biết nhưng không mấy tình cảm. Hơn nữa ánh
mắt mà người đàn ông này nhìn Thời Tiêu dường như có chút châm chọc và bất mãn.
Thời Tiêu cắn chặt môi rồi chào hỏi: “Chào anh Lục, lâu lắm không
gặp!”

Lục Nghiêm nhướng mày: “Đúng là lâu lắm không
gặp! Tôi cứ tưởng cả đời này tôi không gặp lại cô nữa, xem ra cô sống cũng tốt
đấy chứ!”

Mặt Thời Tiêu chợt biến sắc:

– Anh đến đây thăm bệnh nhân à?

Lục Nghiêm nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Diệp

Trì đứng bên cạnh, chậm rãi nói: “Ừ, một người bạn mới nhập viện!”

Ngồi vào xe, Diệp Trì thắt dây an toàn cho Thời Tiêu,
khẽ cười: “Xem ra thời đại học của em cũng thú vị phết nhỉ, nói thực lòng,
anh không ngờ đấy!”

Thời Tiêu khẽ nhíu mày, nhìn anh vẻ cảnh giác:
“Anh nói thế là có ý gì hả?”

– Anh chẳng có ý gì cả, chỉ hơi tò mò thôi, trưa nay
em muốn ăn gì?

Các dây thần kinh của Thời Tiêu chợt chùng xuống, có
khẽ nhắm mắt lại, lắc đầu. Diệp Trì vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng dỗ dành:
“Anh nhớ là em thích ăn mỳ Ý, để anh làm cho em ăn nhé!”

Thời Tiêu mở mắt, không kiềm chế được liếc nhìn anh.
Một người đàn ông thế này mà dịu giọng dỗ dành mình, thật sự khiến người ta khó
mà từ chối. Thế nên cô liền gật đầu.

Diệp Trì mỉm cười, nghiêng người hôn lên trán cô, ấm
áp và dịu dàng. Cảm giác này nhanh chóng truyền từ trán vào tim cô, giống như
một viên sỏi nhỏ ném vào giữa làn nước yên tĩnh, tạo nên những gợn sóng lăn
tăn.

Thời Tiêu xin nghỉ ba ngày, công thêm với hai ngày
cuối tuần nữa là tròn năm ngày. Diệp Trì ở nhà chăm cô đủ năm ngày, việc công
ty đều mang về nhà làm. Thời Tiêu cũng dần phát hiện ra, hóa ra công việc của
Diệp Trì lại bận rộn như vậy.

Mặc dù cứ nói là biết Diệp Trì làm ăn lớn, nhưng
thường ngày cô rất ít khi tiếp xúc với công việc của anh, hay nói cách khác,
Thời Tiêu chưa bao giờ để ý đến những chuyện này. Trong ấn tượng của cô, Diệp
Trì và những người bạn của anh ta là một đám dựa vào thanh thế của cha mẹ để ăn
chơi, đàn đúm.

Do vậy, lúc ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ trong thư
phòng, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Diệp Trì lúc họp qua webcam, cô có hơi bất
ngờ, giống hiện như ấn tượng đầu tiên của cô về anh, cao quý và ung dung, nhưng
vẫn toát lên sự sắc bén và quyết đoán.

Khoảng khắc ấy Thời Tiêu biết rằng, sự thành công của
anh hoàn toàn không phải do ngẫu nhiên. Dường như chỉ trong khoảng khắc, Thời
Tiêu cảm thấy mình như biết thêm một người đàn ông khác. Ở trước mặt cô, Diệp
Trì vô cùng dịu dàng và quan tâm, thậm chí yêu chiều cô một cách không có
nguyên tắc. Nhưng ở trước mặt nhân viên, anh lại vô cùng sắc lạnh, quyết đoán,
chẳng chút nhượng bộ. Diệp Trì độc đoán, gần như chẳng bao giờ để ý đến suy
nghĩ của người khác, chỉ làm theo ý mình. Thời Tiêu đột nhiên nghĩ, mình hấp
tấp lấy người đàn ông này là may mắn hay bất hạnh?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.