Bạn đang đọc Hôn Nhân Chớp Nhoáng Quấn Quýt Chồng Yêu – Chương 21: Có Phải Cậu Đã Uống Canh Mạnh Bà Rồi Không
Cô bất chấp mọi thứ chạy xuống dưới như một cơn gió.
Cô sợ rằng anh ấy lại đi mất và không đợi cô nữa.
Cô muốn rời đi cùng với anh ấy.
Cho dù là lên thiên đường hay là xuống địa ngục thì cô cũng không hề quan tâm.
Cho dù bị Lục Cẩn Ngôn trừng phạt, cho dù chịu sự phỉ nhổ của bà Lục cũng không sao cả.
Cô chỉ cần có anh ấy, chỉ muốn ở cùng với anh ấy!
Cô chạy một hơi đến vườn hoa, người đàn ông kia đã không còn ở đó nữa, cả vườn hoa hồng đều trống không.
“A Thông—— A Thông——” Cô gân cổ lên và liều mạng gào thét.
Một giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng thu hút truyền đến cách đó không xa: “Cô đang tìm người sao?”
Giọng nói kia vô cùng quen thuộc nhưng cũng rất không chân thật, giọng nói giống như truyền đến từ trong giấc mơ của cô vậy: “A Thông!”
Cô quay phắt đầu lại, gương mặt tươi sáng và điển trai lọt vào tầm mắt của cô.
Anh ấy là người thật và đang đứng ở trước mặt cô một cách rõ ràng, không phải ảo giác.
“A Thông, tớ nghĩ cậu lại đi mất và không chờ tớ giống như lần trước nữa.
” Những giọt nước mắt giống như dòng nước lũ không thể chặn lại mà tuôn trào ra khỏi hốc mắt của cô.
Thế nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Người đàn ông kia nhìn vào cô với ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu.
Dường như anh ấy đã từng nhìn thấy gương mặt thuần khiết và xinh đẹp này ở nơi nào rồi, anh cảm thấy hơi quen thuộc nhưng trong đầu lại không có một chút ấn tượng nào.
“Cô đang nói chuyện với tôi à?”
Cô nức nở một cái và giật mình nói: “A Thông, có phải anh đã uống canh Mạnh Bà nên quên mất em rồi không?”
Khóe miệng của người đàn ông kia nở ra một nụ cười kỳ lạ: “Cô là người nhà họ Lục à?”
“Em……” Cô nghẹn lại một cái.
Cô bỗng chốc không biết nên giải thích mối quan hệ của mình với Lục Cẩn Ngôn như thế nào.
Ngay vào lúc này, một giọng nói sắc bén truyền đến cách đó không xa: “Nó là đứa em dâu rẻ mạt của em, tên là Hoa Hiểu Bồng.
”
Giọng nói kia bén nhọn quen thuộc mang theo sự giễu cợt, không cần nhìn cũng biết đó là người chị dâu kiêu căng của cô, Lục Cẩm San.
Cô ta uốn éo chiếc eo thon nhỏ của mình và đi đến trước mặt người đàn ông kia, cô ta giang hai tay ôm lấy cổ của anh ấy và chủ động dâng đôi môi đỏ mọng của mình lên.
Người đàn ông kia hôn lại cô ta một cách thâm tình, dịu dàng và say mê, dường như lúc này chỉ có cô ta ở trước mặt anh ta, Hoa Hiểu Bồng và tất cả những chuyện khác ở xung quanh đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Hoa Hiểu Bồng hoảng loạn lùi về phía sau và mở to mắt ra, cô cảm thấy như có một tia sét giáng xuống từ trên trời và hung hăng đánh vào đỉnh đầu của cô, khiến cô cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người như bị tia sét đánh cháy rụi.
Anh ấy không phải là A Thông sao?
Không phải anh ấy trở lại từ địa ngục để cứu rỗi cô và giúp cô tránh thoát bể khổ này sao?
Tại sao anh ấy lại ở cùng với Lục Cẩm San chứ?
Cô nhíu chặt mày lại, trong miệng nhẹ nhàng hít vào, sợi dây thần kinh nào đó bên trong cơ thể đang đau đớn một cách dữ dội, khiến cho cô không thể không dựa vào cái cây bên cạnh và đưa tay ấn chặt vào lồng ngực của mình, giúp bản thân không bởi vì nghẹt thở mà ngã xuống.
“Em ngây người ở đây làm gì hả?”
Lục Cẩn Ngôn bước tới như một cơn gió lốc, anh nắm lấy cánh tay của cô và định kéo cô rời đi.
Anh từ xa đã nhìn thấy cô không hề biết điều một chút nào mà đứng ở bên cạnh bọn họ giống như bóng đèn.
Anh dùng sức quá mạnh, một con choáng váng ập đến khiến cô không thể đứng vững và lảo đảo ngã vào trong lòng anh.
“Cẩn Ngôn, người vợ rẻ tiền của em cũng muốn show ân ái à?” Lục Cẩm San chế nhạo cười lên.
Hoa Hiểu Bồng không hề có tâm trạng để ý đến cô ta, ánh mắt của cô nhìn xuống bãi cỏ, bóng người của người đàn ông kia chiếu xuống ở đó một cách rõ ràng như một nét mực hất ngang.
Ma không có bóng, anh ấy là người, không phải ma!
“Tôi không biết trong nhà có khách.
” Giọng nói của cô vừa bất lực vừa yếu ớt giống như một người sắp chết trút ra một hơi thở trầm đục trong giây phút hấp hối.
“Anh ta là Tần Như Thâm, chồng sắp cưới của Cẩm San.
” Lục Cẩn Ngôn Lục Cẩn Ngôn nói một cách hời hợt.
Hoa Hiểu Bồng giật bắn người, cô cảm thấy tất cả mọi sức lực của mình đều bị rút sạch, sự mất mát mãnh liệt như dòng nước đục ngầu cuộn trào ập đến và từng đợt từng đợt kéo chặt lấy cô rơi vào vòng xoáy tuyệt vọng.
Anh ấy không phải A Thông mà chỉ là một người trông giống y hệt anh ấy thôi sao?
Cô đã nhận nhầm người sao?
“Xin lỗi, đã làm phiền rồi.
” Cô lẩm bẩm như thể đang tự nói với chính mình.
Trước mắt cô trở nên tối đen, cô chỉ còn một chút sức lực cuối cùng nên nhất định phải rời khỏi nơi này trước khi bản thân ngã xuống.
Giữa hy vọng và thất vọng, giữa thiên đường và địa ngục chỉ có một ranh giới mỏng manh.
Khi nãy cô còn cảm thấy phấn khích và kích động đến như vậy, cô cảm thấy bản thân như đã bay lên mây.
Bây giờ cô lại bị đá xuống một phát và như đang rơi tự do mà rơi xuống vực sâu muôn trượng.
Sự chênh lệch dữ dội này không chỉ có thể khiến cô cảm thấy thịt nát xương tan mà còn khiến cô hồn bay phách tán.
Cô gắng gượng đứng dậy và khập khiễng bước về phía trước hai bước, đầu gối của cô vẫn đang run rẩy, mỗi bước đi của cô đều giống như đang giẫm vào trong bùn vậy.
Bỗng nhiên mắt cá chân của cô trở nên mềm nhũn và ngã người xuống, Lục Cẩn Ngôn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cô.
“Đồ vô dụng.
” Anh nghĩ rằng ngày hôm qua đã cưỡng bức quá mức mãnh liệt, cô cũng chưa ăn gì cả ngày nay nên đã ngã gục xuống, thế là anh bèn bế cô lên.
Anh còn muốn từ từ giày vò cô, hung hăng khiến cô khuất phục, trước khi những chiếc gai nhọn của cô bị bẻ sạch, trước khi cô hoàn toàn khuất phục một cách triệt để thì cô không thể chết!
Khi trở vào trong nhà thì người giúp việc thông báo rằng bữa tối đã được chuẩn bị xong.
Cô không có khẩu vị, mặc dù trong bụng vẫn trống rỗng, cả ngày nay chưa bỏ một hạt cơm vào bụng nhưng cô không thể ăn nổi bất cứ thứ gì, đầu óc của cô vẫn còn đang trôi dạt trong những ký ức của quá khứ.
Trong lòng cô vẫn như đang dời núi lấp biển, như đang có hàng ngàn con ngựa chạy loạn và không thể bình tĩnh được.
Người đàn ông ngồi ở trước mặt cô thật sự rất giống A Thông, chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có hai người trông y hệt nhau sao?
Lục Cẩn Ngôn nhìn thấy cô gắp từng hạt cơm bỏ vào trong miệng liền hơi tức giận, anh gọi người giúp việc đưa một cái bát lớn đựng đầy cơm đến, anh lại gắp đầy thức ăn và đặt ở trước mặt cô: “Ngày hôm nay không ăn hết thì không được rời khỏi phòng ăn.
”
Giọng nói của anh vô cùng ngang ngược, dáng vẻ kia như đang đút heo ăn vậy.
Nói thật thì trong mắt anh, quả thật cô là một con heo, vừa bẩn thỉu vừa ngu ngốc, không có chỗ nào tốt cả!
Cô vô cùng kinh ngạc, những suy nghĩ vẩn vơ bỗng chốc bị kéo trở về.
“Tôi không ăn hết nhiều như vậy.
”
“Phải ăn cho tôi, sờ vào cảm giác còn tệ hơn đậu cô ve xào khô.
” Đôi mắt hoa đào của Lục Cẩn Ngôn trợn trừng lên với vẻ mặt dữ tợn độc ác.
Đêm qua mới làm bốn lần đã ngất đi, đúng là vô dụng!
Trong lòng cô cảm thấy rối loạn, cô thật sự muốn tìm một cái hố để chui vào.
Miêu tả cô một cách trắng trợn ở trước mặt nhiều người như vậy, thật sự không cần chú ý một chút à?
“Canh bồ câu bổ cho cơ thể nhất, tôi uống nhiều canh một chút, ăn nhiều cơm như vậy thì không uống nổi canh nữa.
” Cô giải thích với giọng nói vô cùng nhỏ tiếng.
“Uống ngay cho tôi.
” Anh ngang ngược ra lệnh.
Nếu như lần sau lại bày ra dáng vẻ ốm yếu sắp ngất lần nữa thì anh sẽ trực tiếp ném vào chuồng heo để vỗ béo!
Bà Lục liếc mắt nhìn con trai của mình, trong mắt bà thì con mình đang muốn giúp Hoa Hiểu Bồng mang thai sớm hơn.
Chỉ khi phụ nữ bồi bổ cơ thể cho tốt thì mới dễ dàng mang thai.
Vì vậy bà ta cũng không nói thêm lời nào mà chỉ ân cần hỏi thăm người con rể mà mình nhìn trúng: “Như Thâm, con ăn thêm một chút đi, đây là bữa cơm gia đình, không cần khách sáo.
”
“Cảm ơn mẹ.
” Tần Như Thâm khẽ mỉm cười, ánh mắt lại lén lút liếc nhìn Hoa Hiểu Bồng.
Khi ở trong vườn hoa, cô nói năng lộn xộn, anh ta không biết cô đang nói gì và còn nghĩ đầu óc của cô hơi có vấn đề.
Bây giờ xem ra hình như cũng khá bình thường.
“A Thông, món thịt xào chua ngọt mà anh thích ăn nhất nè.
” Lục Cẩm San gắp một miếng thịt cho anh ấy.
Trái tim của Hoa Hiểu Bồng co thắt lại.
A Thông cũng thích món thịt xào chua ngọt, đặc biệt là món mà cô nấu.
Chẳng lẽ lại là một sự trùng hợp à?.