Đọc truyện Hôn Nhân Cao Cấp Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy – Chương 65: Chỉ Cảm Ơn Tôi Bằng Một Bữa Ăn
Loại thân phận như Mục Duyên Đình có vệ sĩ bí mật bảo vệ, Hứa Niệm An cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, rốt cuộc để được vị trí như anh, đắc tội người khác khẳng định cũng không phải ít.
Mặc dù Mục Duyên Đình không có anh em cùng cha khác mẹ để tranh giành tài sản nhưng Hứa Niệm An nghe nói Mục gia cũng không được yên ổn, lần trước cô đến nhà họ Mục chỉ nhìn thấy Mục lão gia, đó là do Mục lão gia tử cố tình không người khác quấy rầy.
Thực tế Mục lão giả tử có rất nhiều anh chị em, tuy cùng tuổi với mình chỉ còn duy nhất Mục lão gia tử trên đời, nhưng con cháu do các anh chị em của Mục lão gia tử cũng rất nhiều.
Trong những người này, có người nào không nhìn chằm chằm vị trí gia chủ Mục gia chứ?
Đây chỉ là những người bên trong Mục gia, bên ngoài còn có nhiều người hơn muốn đối phó Mục Duyên Đình.
Đối diện với ánh mắt khinh thường của Mục Duyên Đình, Hứa Niệm An vô cùng bình tĩnh, “Tôi là người bình thường nho nhỏ, không biết các ngươi hào môn thế gia loanh quanh lòng vòng.”
Mục Duyên Đình câu môi, ngừng trêu chọc cô, cùng với đám người áo đen đi vào phòng.
Trong căn phòng, có bốn người đàn ông mạnh mẽ mặc đồ đen đứng giữa phòng khách, họ khác với những người đàn ông mặc đồ đen đưa họ vào, ngoại trừ khuôn mặt, thì cao thấp mập ốm, thậm chí là đầu tóc cũng giống nhau.
Mục Duyên Đình đứng ở cửa, ngước mắt lên nhìn vào phòng.
Vài người mặc đồ đen nhận thấy rằng Mục Duyên Đình xuất hiện, ngay lập tức quay lại và gật đầu kính cần chào, “Thưa tiên sinh.”
“Ừ.” Mục Duyên Đình thờ ơ đáp và bước vào trong.
Người đang chụp ảnh co rúm người đứng ở giữa, mặc dù không quen biết Mục Duyên Đình, nhưng từ tư thế này, anh ta biết người này chắc chắn không phải là người mà anh ta có khả năng chọc tới, anh ta nhanh chóng giải thích, “Vị tiên sinh này, ngài có phải hay không bắt nhầm người rồi? Tôi thật sự không biết ngài.”
Người đàn ông mặc đồ đen đưa máy ảnh cho Mục Duyên Đình, “Thưa tiên sinh, chỉ có ảnh của Hứa tiểu thư và một cô gái khác.”
Khi Mục Duyên Đình xem từng hình một, Hứa Niệm An cũng nghiêng người nhìn chúng, hầu hết đều là ảnh của Khương Sơ Tình, chỉ có một số bức ảnh cuối cùng là ảnh của Hứa Niệm An, thời điểm cô ở cùng Khương Sơ Tình.
Sau khi xem ảnh, Hứa Niệm An nhìn lên và hỏi, “Anh là một paparazzi.”
Bên kia nhanh chóng gật đầu, “Vâng, vâng, tôi là một paparazzi, tôi là một paparazzi.”
Mục Duyên Đình cầm máy ảnh từ từ đi về phía anh ta.
Với chiều cao 1,9 mét, anh đặt máy ảnh vào ngực đối phương, khóe miệng cong lên rợn người, giọng nói trầm thấp ngụ ý nguy hiểm, “Anh có chắc mình chỉ là paparazzi không? Nếu để tôi phát hiện ra, anh là người khác, có biết hậu quả là gì không?”
Mục Duyên Đình, bình thường chỉ cần đứng một chỗ cũng gây cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ dù không nói tiếng nào, chưa kể vẻ mặt hung ác và giọng điệu nguy hiểm của anh ta lúc này.
Người bên kia sợ tới mức run như cầy sấy, môi run run, “Thưa tiên sinh, tôi thực sự không cố ý chụp vị Hứa tiểu thư này.
Người khác chỉ yêu cầu tôi chụp Khương Sơ Tình.
Tôi không biết đó là để làm gì.
Vị tiên sinh này, mặc dù tôi không phải là paparazzi, nhưng tôi hoàn toàn không có ác ý với anh và Hứa tiểu thư.”
Mục Duyên Đình thờ ơ hỏi, “Ai thuê anh chụp ảnh Khương Sơ Tình?”
Bên kia sửng sốt và có vẻ khó xử.
Mục Duyên Đình hỏi, “Anh không muốn nói?”
“Không phải tôi không muốn.
Thực ra tôi không biết người yêu cầu là ai.
Tôi chỉ dùng tiền để làm việc.
Tôi thường chỉ liên lạc với người đó qua điện thoại, và tôi gửi ảnh trực tiếp cho người đó bằng bưu kiện.”
Trước khi Mục Duyên Đình nói tiếp, Hứa Niệ, An đột nhiên nói, “Vậy thì cho tôi địa chỉ email và điện thoại của anh đưa cho tôi.”
“Cái này.” Đối phương lại có chút khó xử.
Mục Duyên Đình nhàn nhạt nói, “Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cho cậu vô ích đâu.”
Sau lấy điện thoại và email, Hứa Niệm An gọi cho Khương Sơ Tình và nói với cô ấy về việc này.
Phản ứng của Khương Sơ Tình khá bình tĩnh, “An An, cảm ơn cậu, nhưng mình biết ai đứng sau chuyện này.”
Hứa Niệm An, “Cậu biết người này?”
Khương Sơ Tình chế nhạo, “Mình là chim hoàng yến.
Hãy thử nghĩ xem, ai đứng sau chuyện này?”
Hứa Niệm An đột nhiên cảm thấy hơi rùng mình.
Mục Duyên Đình tuy là biến thái, nhưng cũng biến thái hợp tình hợp lý, hơn nữa ở bên ngoài biến thái, cũng sẽ không bí mật tìm người theo dõi lén lút chụp ảnh, “Sơ Tình, cậu có chắc là Hoắc Định Hiên không?”
Nếu vậy, người kia tâm lý thật sự là u tối và đa nghi.
Khương Sơ Tình, “Có phải hay không cũng không quan trọng, cùng lắm là cả hai chia tay.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Hứa Niệm An biết nếu bọn họ thật sự dễ dàng chia tay sao, nếu vậy thì cho tới bây giờ Khương Sơ Tình sẽ không phải cùng Hoắc Định Hiên lôi kéo.
Biết Hứa Niệm An đang lo lắng cho mình, Khương Sơ Tình cười hờ hững, “Được rồi, đừng lo lắng cho mình, mình không sao, nhân tiện mình luôn phải cảm ơn cậu vì chuyện này, và Mục Duyên Đình nữa, hãy nói với ngài ấy, nếu ngài ấy chịu cho mình mặt mũi, thì mình sẽ mời hai người đi ăn tối, nếu ngài ấy không chịu mình chỉ mời cậu đi ăn tối cùng mình.”
Sau khi cúp điện thoại, Mục Duyên Đình hỏi cô, “Bạn của em nói gì?”
Hứa Niệm An suy nghĩ một chút, “Cậu ấy nói muốn mời chúng ta đi ăn tối.”
Mục Duyên Đình nghe xong không nói tốt xấu, bình tĩnh nhìn con đường phía trước.
Hứa Niệm An bước tới, đi ngang hàng với anh và hỏi anh, “Hay là, tôi mời anh ăn tối nhé?”
Mục Duyên Đình dừng lại và liếc ngang sang cô.
Hứa Niệm An cười với anh, “Thật ra anh đã giúp tôi rất nhiều lần, tôi cũng chưa bao giờ cảm ơn anh.”
Mục Duyên Đình nhìn cô có chút khinh bỉ, “Chỉ cảm ơn tôi bằng một bữa ăn thôi sao?
Hứa Niệm An: ………
Cô lại phát hiện ra một khuyết điểm khác của người đàn ông này, anh ta thật vô lý, độc mồm độc miệng.
Nghĩ lại, xem ra cô đã phát hiện ra hai khuyết điểm của anh.
Nhưng không biết tại sao, Hứa Niệm An lại cảm thấy khuyết điểm của Mục Duyên Đình có vẻ đáng yêu hơn trước kia.
Emmmmmm, mặc dù từ đáng yêu hoàn toàn không liên quan đến Mục Duyên Đình, nhưng Hứa Niệm An đã nghĩ đến nó một cách không thể giải thích được.
Tuy hơi lạ nhưng cảm giác rất thích hợp.
Hứa Niệm An đột nhiên bật cười.
Mục Duyên Đình mặt không biểu cảm, “Em cười cái gì?”
Hứa Niệm An lắc đầu, “Không có chuyện gì, chính là, tôi đột nhiên cảm thấy được anh không đáng sợ như vậy.”
Mục Duyên Đình, “Đáng sợ?” Làm như em trước giờ có sợ tôi sao.
Hứa Niệm An, “Ừ, anh không biết.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi thực sự đã bị anh làm cho sợ chết khiếp.”
Mục Duyên Đình lạnh lùng mở lời, “Em không sợ tôi, mà em là sợ bị tôi chiếm đoạt, cho nên em gần như sợ chết khiếp, đúng không?”
Hứa Niệm An, “Có khác biệt sao?”
Bất quá hai người cũng tìm được quán để ăn trưa.
Hứa Niệm An không có bất kỳ yêu cầu nào đối với đồ ăn, miễn là nó ngon, cô ấy sẽ ăn một cách thích thú ngay cả thức ăn đường phố.
Nhưng Mục Duyên Đình không tốt, tuy rằng không đặc biệt thích ăn cái gì, nhưng hắn đã ở địa vị cao nhiều năm, khẩu vị cũng sớm đã được dưỡng.
Vì vậy, dù sao Mục Duyên Đình vẫn tính toán đến biệt thự Bách Thành, những thứ ở đó, phù hợp thói quen ăn uống của anh ấy.
Tuy nhiên, Hứa Niệm An không có ấn tượng tốt với Biệt thự Bách Thành.
Cho nên, cô có chút chống cự không muốn đi tới nơi này.
Cuối cùng, cô gợi ý, “Sao anh không ăn lẩu?”
Tuy không phải mùa đông nhưng là cuối thu, ăn lẩu cũng không cần dùng điều hòa.
Còn Hứa Niệm An thì có niềm yêu thích đặc biệt với món lẩu, khi còn nhỏ đã quen với Hứa Tín khó khăn, khi về nhà Họ Viên thì thực sự ăn còn tệ hơn những người giúp việc.
Cô nhớ lần đầu tiên ăn lẩu là đêm Quý Khánh Sơn đưa cô về nhà Họ Quý, hôm đó nhà họ Quý đang ăn lẩu.
Đó cũng là lần đầu tiên cô ăn lẩu trong mười lăm năm, cô chỉ nhìn thấy nó mà chưa bao giờ ăn nó.
Kể từ đó, cô mê lẩu.
Cuối cùng, Mục Duyên Đình cũng không từ chối, tài xế đưa hai người đến một nhà hàng lẩu tương đối cao cấp.
Mục Duyên Đình yêu cầu một phòng riêng, Hứa Niệm An biết rằng Mục Duyên Đình có khẩu vị nhạt nên đã gọi một nồi lẩu uyên ương.
Sau khi tất cả các món ăn được phục vụ, đáy nồi được mở ra.
Nhìn nhiệt độ sôi trào, Hứa Niệm An trước tiên tráng một miếng thịt bò mỡ trong nồi nước gia vị, nhúng vào nước chấm, sau đó vẻ mặt thưởng thức.
Sau khi Hứa Niệm An ăn xong, cô nhận ra rằng Mục Duyên Đình không có ý động đũa, liền hỏi anh, “Anh không muốn ăn à? Ngon lắm.”
Cô đổ một nửa miếng thịt bò béo ngậy vào nồi súp trong và thêm một vài loại rau.
Nói Với Mục Duyên Đình, “Vừa chín là có thể ăn rồi, chưa từng ăn lẩu sao?”
Mục Duyên Đình nhàn nhạt nói, “Chưa bao giờ ăn.”
Hứa Niệm An cười nói, “Vậy thì anh thử đi, anh sẽ thích nó.”
“Ừ.” Mục Duyên Đình nhàn nhạt đáp, thấy trong nồi sôi, liền gắp lấy ăn, cảm thấy tuy rằng ăn không ngon, nhưng là tươi, sau đó Mục Duyên Đình nhìn thấy Hứa Niệm An bị cay thở hổn hển, nhưng một tay vẫn gắp đồ trong nồi ăn.
Mục Duyên Đình cau mày, “Tuy rằng cơ thể của em đã tốt nhưng cũng nên bớt ăn đồ cay lại.”
Anh gắp một con tôm trong nồi nước trong, “Ăn thanh đạm một chút.”
Kết quả cuối cùng là Hứa Niệm chỉ có thể nhìn Mục Duyên Đình ngâm nga ăn từ trong chiếc nồi màu đỏ, và cô chỉ có thể “ăn chút thanh đạm”.
Hứa Niệm An cảm thấy người đàn ông này hẳn là cố ý, bởi vì đã thất thần khi thấy Trình Gia Hợp trong rạp chiếu phim.
Chỉ không biết có phải là thần giao cách cảm không, Hứa Niệm An vừa nghĩ tới ba chữ Trình Gia Hợp, Mục Duyên Đình ngẩng đầu hỏi cô, “Trình Gia Hợp có chuyện gì vậy?”
Hứa Niệm An sửng sốt, cô nghĩ sẽ không chính xác như vậy chứ, cô nói, “Tôi cùng anh ta cũng không quen biết, mới chỉ gặp nhau hai lần, tôi chỉ biết rằng anh ta là ông chủ nhân chú Cao, nhưng tại sao anh ta trông giống như mẹ tôi, tôi không biết tại sao?”
Mục Duyên Đình nói, “Em có biết rằng ông nội cậu ta là cổ đông lớn thứ hai của Thạch Ngọc Tường không.”
Hứa Niệm An gật đầu, “Tôi chỉ biết chuyện cổ đông lớn thứ hai của Thạch Ngọc Tường luôn là một người bí ẩn.
Ông ấy chưa bao giờ tham gia vào các hoạt động hàng ngày của Thạch Ngọc Tường.
Gần đây tôi cũng bắt đầu chú ý đến người này khi muốn tham gia hội đồng quản trị của Thạch Ngọc Tường, có vẻ như ông ngoại tôi và Trình Hạo Nhiên cùng thành lập, chẳng qua Trình Hạo Nhiên chủ yếu là bỏ vốn, nên chỉ lấy tư cách là cổ đông lớn thứ hai và không bao giờ xuất hiện qua.
Tôi chưa bao giờ tham gia bất kỳ cuộc họp cổ đông nào, tôi chỉ không ngờ Trình Gia Hợp là cháu của Trình Hạo Nhiên.
Mục Duyên Đình hỏi lại, “Em đã bao giờ nghĩ về điều này chưa, mặc dù em không biết Trình Gia Hợp là cháu của Trình Hạo Nhiên, chú Cao kia liệu ông ấy có biết không? Rốt cuộc ông ấy ở nhà họ Hứa một thời gian và và luôn ở bên cạnh Hứa lão gia làm tài xế, về sự tình, so ra không có ai biết nhiều hơn ông ấy?”